Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Nhớ Nhớ Không Quên
- Chương 19
“Thôi đi, đừng có được voi đòi tiên.”
“Thật lòng mà nói, cảm giác cũng khá ổn, chỉ là có một chút không thoải mái.” Anh ấy cúi sát vào tai tôi, “Bố em càng tốt với anh, mỗi lần hôn em anh đều cảm thấy tội lỗi.”
Tôi: ……
“Vậy thì đừng hôn.”
“Không được.” Anh liếc nhìn bố tôi vẫn đang bận rộn trong bếp, nhanh chóng in một nụ hôn lên má tôi, “Anh có thể nhịn được, nhưng anh sợ em không nhịn nổi.”
Cút đi!
Lại bị anh chiếm thế thượng phong rồi.
Trước khi rời đi, anh nhìn tôi nói một câu khó hiểu, “Niệm Niệm, anh ước ngày mai là sinh nhật 22 tuổi, như vậy chúng ta không cần phải đợi thêm ba năm nữa.”
“Đó là anh thôi, em muốn mãi mãi 18 tuổi.”
Anh đành chịu, buông tay tôi, đi cùng bố tôi.
Tôi đờ đẫn nhìn theo bóng lưng bố tôi và Khương Vọng xuống cầu thang, trong lòng dâng tràn cảm xúc khó tả.
Liệu em có thể đợi đến khi anh 22 tuổi không?
Có lẽ, là được chứ?
35
Mối qu/an h/ệ giữa tôi và bố đã cải thiện rất nhiều.
Dù khi chỉ còn hai bố con, chúng tôi thường im lặng, nhưng tính bố vốn vậy, ít lời nhưng làm được nhiều việc.
Bố về nhà thường xuyên hơn, dù đôi khi chỉ ở lại một tiếng rồi đi.
“Bố, chẳng lẽ bố không thấy phiền khi phải chạy đi chạy lại thế sao?”
“Không phiền đâu, bố chỉ về thăm con thôi.
“Con lớn thế này rồi, có gì mà phải xem?” Miệng tôi nói vậy nhưng trong lòng rất cảm động.
Tính tôi cứng đầu, yêu và thích đều khó nói thành lời.
Mỗi lúc như thế, bố chỉ cười khì khì, đưa đồ ăn vặt đã m/ua cho tôi, giúp tôi đổ rác rồi lại đi làm.
Kỳ học lớp 12 sắp bắt đầu, tôi hơi háo hức.
Vì đã nửa tháng rồi tôi chưa gặp Khương Vọng.
Nghe nói, bố anh ấy đã từ nước ngoài trở về.
Cha con đoàn tụ, tôi cũng ngại làm phiền.
Hôm trước ngày khai giảng, tôi gọi điện cho Khương Vọng, bên kia rất ồn ào, tôi hỏi anh có muốn gặp tôi không.
“Có lẽ phải đợi thêm một tuần nữa.” Giọng anh nghe có chút bất lực.
“Tại sao?”
Anh không đi học sao?
“Em cứ đợi anh một tuần, anh… cũng nhớ em phát đi/ên lên rồi.” Anh nghe có vẻ bực bội.
“Ừ.”
Biết anh cũng nhớ tôi da diết, đột nhiên tôi cảm thấy mình dường như không nhớ nhiều đến thế, chỉ một tuần thôi mà, tôi có thể đợi.
Nhưng, một tuần sau khi khai giảng, chỗ ngồi của anh vẫn trống.
Tôi gọi điện lại, anh lại bảo phải đợi thêm một tuần nữa.
Trong chớp mắt, tôi cảm thấy vô cùng tồi tệ, cực kỳ cáu kỉnh.
Tôi nổi nóng với anh, cúp máy, không trả lời bất cứ tin nhắn nào anh gửi.
Tối về nhà, một chiếc Bentley kéo dài đỗ dưới lầu.
Một người đàn ông bước xuống, gọi tên tôi, mời tôi lên xe.
Là bố của Khương Vọng.
Ông mặc vest đen, lời nói khá lịch sự, nhưng sự áp lực từ ông khiến tôi ngồi không yên.
“Khương Vọng sẽ cùng tôi ra nước ngoài điều trị.”
“Vậy tốt quá.”
“Có lẽ sau này sẽ không quay về nữa.”
Tim tôi thắt lại.
“Nó không nỡ bỏ em, không muốn đi.”
“Đó là quyết định của anh ấy, em cũng không quản được.”
Đầu óc tôi choáng váng, không biết phải đối mặt thế nào với biến cố bất ngờ này.
“Vẫn là trẻ con thôi.” Bố anh kh/inh khỉnh cười, “Em nghĩ nó ở đây, cả đời không đứng dậy nổi, em và nó có thể duy trì được mấy tháng?”
Tôi im lặng.
Hôm sau, Khương Vọng cuối cùng cũng đến trường.
Thấy anh, tôi rất vui, cả ngày không nghe giảng, không đọc sách, chỉ nhìn anh.
“Em cứ nhìn chằm chằm vào anh làm gì? Trên mặt anh có hoa à?”
“Đẹp trai.” Tôi chống cằm nhìn anh cười.
“Em thích anh chỉ vì anh đẹp trai?” Anh hỏi với vẻ khó chịu.
“Không thì ngoài khuôn mặt, em còn nhìn được chỗ nào nữa?”
“Có nhiều chỗ để nhìn lắm, anh dám cho, em dám xem không?”
“Em có gì mà không dám.”
Nửa tháng không gặp, cái tài vô liêm sỉ của anh lại tăng tiến.
“Tối nay.” Anh kéo tay tôi dưới gầm bàn.
Cả ngày ở bên anh, chúng tôi học bài, làm bài tập, trò chuyện, bình thường nhưng là ngày vui nhất của tôi gần đây.
Tan buổi tự học tối, anh đưa tôi về nhà.
Trong vườn hoa trước cửa nhà anh, chúng tôi ôm nhau hôn say đắm.
“Em…” Cuối cùng anh kìm nén đẩy tôi ra, không cho hôn nữa.
“Em sao?”
“Em có thể đừng hoang dã như vậy được không?” Anh vừa gi/ận vừa buồn cười nhìn tôi, “Lưỡi tê rồi.”
Mặt tôi đỏ bừng.
“Được, anh đi tìm người dịu dàng đi.” Tôi cười nhìn anh.
“Không tìm, chỉ mê mỗi em.” Anh kéo tôi lại.
“Cho em nhìn thêm chút nữa, em phải về rồi.” Tôi nhìn anh chăm chú.
“Cứ nhìn đi, sau này nhìn hàng ngày còn không đủ, thích anh đến thế sao?” Anh bắt đầu kiêu ngạo.
“Mặt mũi đâu?”
“Không cần cũng được.”
Anh kéo tôi định vào nhà.
“Em không vào đâu.”
Tôi rút tay lại.
“Tạm biệt ở đây thôi.” Tôi đưa cặp sách cho anh.
Anh ngây người hai giây, “Không phải, Thạch Niệm, giọng điệu của em như vĩnh biệt vậy.”
“Có sao?” Trong lòng tôi hơi lo lắng.
“Thôi, là anh suy nghĩ nhiều quá. Thật không vào nhà anh?”
“Ừ, không vào, để lần sau.”
Vừa nói ra, tôi chợt nghĩ không còn lần sau nữa, lòng chua xót.
“Hôm nay em có chút kỳ lạ.” Khương Vọng nghi ngờ nhìn tôi, có vẻ không muốn tôi đi. “Về đến nhà gọi cho anh.”
“Biết rồi.”
Tôi vẫy tay với anh, rời đi.
Suốt đường về, tôi đi rất chậm, cảm nhận khoảng cách với anh ngày càng xa, trong lòng trống trải.
Việc đầu tiên khi về đến nhà là nhắn tin cho anh qua WeChat.
“Em về rồi.”
“Ừ.” Anh trả lời, ngay sau đó lại gửi thêm, “Mở video được không? Anh muốn nhìn em.”
Tôi do dự nhìn mấy chữ đã gõ trên điện thoại, “Chúng ta chia tay đi.”
Tim đ/au thắt, mãi không nỡ nhấn nút gửi.
Trong đầu vang lên lời bố anh nói với tôi, “C/ắt đ/ứt sạch sẽ với Khương Vọng, nó sẽ định cư ở nước ngoài chữa bệ/nh.”
Tôi rất phân vân, rất do dự.
Nhưng tôi không có lựa chọn.
Sống cùng anh một năm, tôi đã chứng kiến anh hào nhoáng thế nào trước khi g/ãy chân, cũng hiểu cuộc sống khó khăn ra sao sau khi g/ãy chân.
Đối mặt với kỳ thị, tin đồn, số phận, tuổi 17 của chúng tôi luôn mong manh.
Tôi không thể ích kỷ như vậy.
Tôi thở dài, cuối cùng vẫn nhấn nút gửi.
“Chúng ta chia tay đi.”
Bên kia hiện “đang nhập…” rất lâu, cuối cùng gửi một “?”.
Tôi không trả lời.
Anh lập tức gọi điện, “Thạch Niệm, em có ý gì vậy?”
“Chia tay thôi, còn có ý gì nữa?” Tôi cố tỏ ra bình tĩnh.
“Em đùa gì thế? Không phải lúc nãy chúng ta còn tốt lành sao?
Chương 42
Chương 20
Chương 19
Chương 26
Chương 13
Chương 18
Chương 15
Chương 16.
Bình luận
Bình luận Facebook