Không hiểu vì lý do gì, chí nghĩ nếu giám thật sự đến với em trai mình, liệu nên thử đuổi ai không? Nhưng ý nghĩ ấy chỉ qua. Tôi hiểu rõ khoảng cách giữa và Khải - đơn mà nói, những ấy dễ dàng được, dù cố gắng hết chẳng chạm tới.
162
"Tiểu Hạ, cấp trên bảo cô mang tài liệu cho giám phê duyệt."
"Vâng!"
Tôi vàng cầm hồ sơ đến văn giám đốc, tới nơi mới nhớ ra ông ấy Thế là đành ngồi Không ngờ suốt năm giám luôn bị em trai rủ đ/á/nh bóng, xem phim, chơi game hay ăn uống.
Đến Sáu, vừa nhai bánh quy Khải đưa vừa than thở: "Chẳng lẽ đến hết kỳ thực tập em chưa gặp mặt sếp?"
Thẩm Khải đầu giọng nhiên: gặp chẳng ảnh hưởng công việc."
Tôi lén liếc nhìn, mong thấy Uyên ngoài đời đẹp trai như ảnh "Mai lẩu nhé?" Khải đề nghị.
"Em mời!" Tôi hào đáp. uống chợt nhận ra mình đang những suy nghĩ không nên.
163
Cảm giác thật khó tả. Tôi cần bình tĩnh lại. Trên đường ăn, nghĩ giá mình giang hơn...
"Chị gái!" Khải tránh cánh cửa kính, mỉm cười: "Sao t/âm th/ần định thế?"
"Đang nghĩ đến ăn ngon," đáp trống không.
164
Trong tiếng lẩu sôi ục, ngờ tuyên bố: "Em định chuyển nhà."
Bát đặt bộp xuống bàn. Khải nhìn thẳng: "Chuyển đâu?"
"Gần công ty ngủ nướng," cười ta lập tức đưa điện "Chọn đi, tối nay dọn vào luôn."
165-166
Màn hình điện thoại hiện vô số căn đ/á/nh dấu đỏ. Tôi "Cái này..." Khải bóc tôm đút cho tôi: "Chưa cho thuê căn nào, chị ở đâu tùy ý."
Tôi gục mặt xuống bàn, cảm thấy khoảng cách nghèo thật đ/áng s/ợ.
167-168
Thẩm Khải ngờ gọi ba chai rư/ợu. Tôi ngăn nhưng ta vẫn uống ừng ực. Khi má ửng hồng, gọi sữa giải rư/ợu. chàng mắt lệ nga nhìn như cún tội nghiệp, khiến vừa bực vừa thương.
Bình luận
Bình luận Facebook