dung túng

Chương 17

17/06/2025 18:05

110

Tôi bật cười nhưng nụ cười nhanh chóng tắt lịm trên môi.

Cánh cửa hé mở. Bác sĩ nhanh chóng bước đến mở cửa, nhìn thấy tôi đang cười cũng khẽ mỉm cười: "Phiền em chăm sóc cậu bé nhé."

"Dạ... vâng..."

Tôi cắn môi nhìn vị bác sĩ nhanh chóng rời đi, đứng trước cửa nhìn chiếc khay trên tay, đành bước vào phòng.

111

Đặt khay lên bàn, tôi ngồi xuống nhìn Thẩm Khải ngồi dậy từ chăn, giả như chuyện vừa rồi chưa xảy ra, hỏi: "Còn lạnh không?"

"Đỡ rồi."

Thẩm Khải lắc đầu, đón lấy bát cháo. Đôi mắt đen huyền nhìn tôi như muốn nói điều gì nhưng lại im lặng.

Lần này tôi tự nhận mình rất tinh tế, cười hỏi: "Em và chú hai vừa nói chuyện..."

"Cough!" Thẩm Khải đột ngột ho sặc sụa, nghẹn ngào: "Từ nhỏ đã thế."

Tôi cong môi, nhướng mày nhìn cậu. Thẩm Khải khẽ cúi đầu uống cháo, vành tai dần ửng hồng, không biết vì sốt hay ngại ngùng.

Trước giờ toàn cậu khiến tim tôi lo/ạn nhịp, giờ đây tôi lại có cảm giác thắng thế. Quả nhiên tôi là kẻ hiếu chiến vô tâm.

112

"Chị."

"Hửm?" Tôi ngẩng lên.

Thẩm Khải mím môi ngước nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm như suối nước trong vắt phản chiếu ánh đèn: "Rư/ợu hại sức khỏe."

Tôi: ...

Dù chuyện tối qua không nhớ rõ, nhưng lúc này đầu óc tôi ù đi khi đối diện đôi mắt trong veo của cậu, nghĩ đến việc bác sĩ nói cậu tắm nước lạnh, vô số hình ảnh không-mấy-tốt-đẹp hiện lên.

"Tối qua em... không làm gì chứ..."

Hỏi câu này mà lòng tôi nơm nớp. Thẩm Khải không trả lời thẳng, chỉ nhẹ nhàng: "Nên điều độ."

"Ừ!"

Tôi gật đầu lia lịa... Hình như... Có lẽ... Lần này rư/ợu không hại thân thể tôi, mà hại thân thể người khác...

113

Trận ốm này khiến Thẩm Khải xin nghỉ hai ngày. Tôi cũng bắt đầu bận rộn với việc cho thuê nhà. Điện thoại liên tục rung lên bởi cuộc gọi của Bạch nữ sĩ.

Không chặn, cũng không ngắt. Tôi chỉ vặn im lặng, mặc kệ màn hình sáng lóa, tựa vào sofa đọc điều khoản cho thuê, lựa app phù hợp.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên. Tôi ngáp ngủ mở cửa.

"Dạ... cho hỏi đây có phải nhà bạn Thẩm Khải không ạ?"

Cô bé trước mắt bận đồng phục, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt không ngừng dò xét tôi.

114

"Phải. Em là bạn cùng lớp à? Vào đây ngồi đi, chị gọi cậu ấy xuống."

Tôi mỉm cười đóng cửa, rót nước mời khách rồi lên lầu gọi Thẩm Khải. Thấy cậu còn ngủ say, đành quay xuống hỏi: "Em có việc gì? Chị chuyển lời giúp."

Cô bé nhìn tôi cười: "Chị là..."

Tôi đang định trả lời lịch sự thì cô bé đã nhanh nhảu: "Chị là dì của bạn ấy đúng không?"

Tôi: ...

Trong khoảnh khắc, nụ cười đóng băng. Tôi liếc nhìn bộ pajama dễ thương trên người, cố tìm dấu hiệu của "người dì" nhưng tự an ủi: "Cũng phải, hai hai tuổi đầu rồi."

115

"Dì ơi, em nghe nói Thẩm Khải bị ốm nên đến thăm. Em đợi bạn ấy dậy được không ạ? Em mang bánh đến cùng ăn."

Tôi: ...

Mím môi nghe tiếng "dì", tôi nuốt gi/ận xuống bụng, đáp lịch sự: "Ừ, được."

Nhà đột nhiên có khách nhỏ, tôi chỉnh đốn tư thế ngồi cho chỉn chu. Cô bé bất ngờ hỏi: "Dì sống chung với Thẩm Khải à?"

Tôi vừa trả lời khách hàng vừa đáp: "Ừ."

"Dì là người giúp việc à? Thẩm Khải trả lương bao nhiêu một tháng?"

Tôi vừa thương lượng giá cả vừa lơ đễnh: "À..."

Thực lòng mà nói, chưa bao giờ tôi nghĩ mình là giúp việc. Suốt thời gian qua, tôi và Thẩm Khải chỉ là hai người cùng nhau chăm sóc lẫn nhau...

116

"Em gọi chị ấy là gì?"

Giọng Thẩm Khải vang lên. Tôi ngẩng đầu nhìn cậu mặc đồ ngủ lông mèo bước xuống, vội cầm điều khiển tăng nhiệt điều hòa.

Cô bé đứng dậy lí nhí: "Dì... dì ạ..."

"Vậy em nên gọi tôi là chú?"

Tôi: ...

Cô bé: ...

Thẩm Khải mặt lạnh như tiền, hỏi dồn: "Địa chỉ nhà là thông tin cá nhân, em lấy ở đâu?"

Tôi định ra hiệu cho cô bé thì Thẩm Khải đã đến bên, xiên trái cây đưa lên miệng tôi.

Tôi chớp mắt: ...

Ngoạm lấy miếng hoa quả, tôi im thin thít.

117

Sau ba phút đối thoại, cô bé mếu máo rời đi. Tôi ngơ ngác nhìn Thẩm Khải lạnh lùng, cảm giác như gặp người lạ, đành tiếp tục nhai trái cây.

Thẩm Khải kê gối ngồi sát bên, lướt điện thoại rồi tựa vào vai tôi lật tạp chí. Chỉ có điều, đôi chân dài của cậu chật vật trong khoảng trống bàn trà - sofa.

Đến trưa, Thẩm Khải gọi đồ ăn. Tôi vừa định tắt máy thì thấy khách hàng gửi ảnh - tường nhà bị đ/ập nát.

118

Điện thoại lại rung. Tôi nhìn ảnh trên máy tính, lưỡi đảo quanh răng, bấm nhầm nút nghe mà không xem số.

"Chịu nghe máy rồi hả?"

Danh sách chương

5 chương
17/06/2025 18:08
0
17/06/2025 18:06
0
17/06/2025 18:05
0
17/06/2025 18:04
0
17/06/2025 18:03
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu