Thẩm cúi mắt xuống.
Tôi nhìn chằm chằm cậu, thấy khó hiểu, không kìm liền chuyển đến ngồi trước mặt cậu, đưa nâng cằm lên, giọng hỏi: "Ngẩng mặt lên nhìn nói đi."
"Không muốn thi đại học, không muốn Đại."
Trong khoảnh khắc ấy, suýt nổi gi/ận nhưng cố kìm lại, chữ "Lý do này không chấp nhận được."
45
Thẩm im cúi đầu xoa túi chườm, nhẹ đắp lên chỗ đ/au tôi.
Tôi bực bội rút lại, bất chấp đ/au đớn nhìn "Đừng gọi chị là chị nữa! Đại sao sánh Đại? Em đang tương lai của mình đấy!"
Thẩm khẽ "Mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."
Tôi cầm gối ném về phía cậu, giọng run lên vì "Ai bảo Đại là của em? Em dậy sớm thức khuya học hành cả năm trời, giờ nói mệt?"
Cậu ôm ánh mắt đen láy nhìn "Người giỏi ở đâu cũng tỏa sáng."
Tôi trùm chăn kín mít, quay lưng lại.
46
"Chị..."
"Ra ngoài!" lặp lần thứ hai. đờ rời phòng.
Nhìn chiếc đệm thường ngủ dưới nằm bất run.
47
Trưa ấy, Tĩnh xách đồ ăn vặt đến chọc ghẹo: "Sao mặt nặng mày nhẹ thế? Thằng mở đỏ mắt đấy!"
Tôi thở dài: "Nó bỏ Đại chọn Đại."
"Kệ đi!" Tĩnh bim bim miệng "Nhà có, học đâu chả được. Cậu lo như vậy!"
48
Đường Tĩnh nói đúng. Nhà dì Bạch có, dù nào cũng không lo cơm áo. Nhưng không hiểu vì sao từ bỏ mơ.
"Chị thật sự thích lắm hả?" Tĩnh chòng ghẹo. đỏ mặt véo chống nạng lao phòng sách.
49
Ánh nắng chiếu rọi hàng mi hơi đỏ của Khải. ngồi xuống: "Xin lỗi, lúc nãy chị quá nóng. Có chuyện em phải giấu chị không?"
Căn phòng im Khoảnh khắc đứng dậy, bàn ấm áp của chạm vai.
50
"Chị..."
Tôi né người ra, lạnh lùng: tự đi được."
Thẩm đơ bàn giữa không như bông hoa úa tàn.
Bình luận
Bình luận Facebook