Hóa ra hắn lo xa hoàn toàn, tôi căn bản không dùng tài khoản của hắn làm gì được. Cả ba anh em nhà họ La đều biết chữ ít nhiều, nghe nói hồi nhỏ có đi học vài năm. La Đại Minh tuy không biết nhiều như trưởng thôn nhưng cơ bản chữ Hán thông dụng hình như hắn đọc được, nên có thể đoán mò đại khái bình luận của cư dân mạng. Tôi không phải chưa từng nghĩ dùng ám ngữ cầu c/ứu trong bình luận hoặc tin nhắn, thậm chí từng tính trong lúc hắn livestream sẽ lén lút lọt vào khung hình tìm cơ hội kêu gọi giúp đỡ. Nhưng những thứ này quá mạo hiểm. - Có thể hắn biết chữ chỉ là nói dối, hoặc thực sự biết nhưng không đọc được bao nhiêu, dù thế nào tôi cũng không dám liều. Tôi thực sự hiểu tính cách hắn, nhưng không thể đảm bảo 100% hắn sẽ không cho người khác xem video ngắn của mình. Nhỡ hắn s/ay rư/ợu khoe khoang, nhỡ xảy ra tình huống bất ngờ... Tôi không rõ hắn có biết chữ không, nhưng Tiêu Duy thì biết. Hơn nữa, tôi không thể đảm bảo cư dân mạng hiểu ý mình, cũng không chắc về sự ăn ý - nhỡ đâu họ phản hồi, hoặc trong livestream hỏi tôi qua bình luận, mà La Đại Minh lại đọc được, hậu quả tôi không dám nghĩ tới. Vì vậy tôi không nghĩ ngợi gì thêm, chỉ lặng lẽ xem La Đại Minh làm tài khoản, thi thoảng đưa vài gợi ý. Thời gian điện thoại sạc ngày càng dài, có hôm lão Hạ có việc đóng cửa sớm, tôi và mấy người phụ nữ khác cũng về phòng sớm. Lúc tôi về đến nơi thì La Đại Minh đang chuẩn bị ra ngoài, thấy tôi vào sớm liền bảo tôi nấu thêm đồ ăn, hắn đi lấy rư/ợu. Hắn định đến nhà Độc Nhãn Long. Tôi vội nhóm bếp, liếc nhìn thời gian. La Đại Minh phình bụng múc bát nước lã uống ực, huýt sáo ra sân trước. Tôi vừa thở phào thì hắn quay lại, lúc ra khỏi cửa tay cầm một vật nhỏ. Là thẻ SIM. Mỗi lần hắn đến nhà Độc Nhãn Long lấy rư/ợu đều ít nhất một tiếng. Tôi đợi La Đại Minh đi 20 phút, bỏ hết đồ ăn vào nồi xong, mở điện thoại hắn tìm ki/ếm thông tin hữu ích. Không dám xem lâu, chỉ lướt qua vài ứng dụng quan trọng. Hầu hết ứng dụng đều đã đăng xuất, không thẻ SIM và Wi-Fi nên không lên mạng được. Lục soát một hồi chẳng thấy gì giá trị. Vội liếc đồng hồ, bỗng thấy trong album có hình nền quen thuộc. Xem thời gian chụp, có lẽ là lần La Đại Minh dẫn La Huyên lên phố hồi trước. Tôi phóng to nhiều lần, cuối cùng vui mừng x/á/c nhận một sự thật. Cái gọi là "lên phố" của bọn họ, hóa ra là đến thành phố nơi tôi bị b/ắt c/óc! Sắp hết giờ, tôi không dám trì hoãn thêm, đang định tắt màn hình thì ngoài cửa vẳng tiếng La Đại Minh. Sao hắn về sớm thế! Tôi nhanh tay nhấn nút đa nhiệm, nhưng điện thoại đơ một cái, tự nhảy về màn hình chính. Cửa đã mở. Màn hình đứng im, không tắt ng/uồn cũng không khóa được. La Đại Minh vào sẽ thấy ngay. Nếu máy hết đơ, hắn có thể thấy qua nút đa nhiệm là tôi chưa kịp tắt ứng dụng album. Tiếng bước chân gần hơn, tôi gí nút ng/uồn, tay vớ đại thứ gì đó đã chuẩn bị sẵn. Che lấp điện thoại bằng thân người, tay ấn nút ng/uồn đến khi màn hình tối đen ngay lúc hắn đẩy cửa. "Làm gì đấy? Đồ ăn xong chưa?" "Sắp xong rồi anh Đại Minh ạ." Hắn nhíu mày nhìn khăn lau trong tay tôi, rồi cầm lấy điện thoại. "Đồ hỏng tự tắt ng/uồn, chán quá!" Tôi vẫn dọn dẹp, lưng ướt đẫm mồ hôi. 20. Dự đoán của tôi không sai, thằng khốn La Huyên không chịu nổi mấy ngày, thường xuyên sang nhà La Đại Minh. Vì là cháu trai của La Đại Minh, lại còn là trẻ con, miễn không động đến then cửa thì nó có thể tự do qua lại. La Huyên nhân tiện ba ngày lại sang nhà họ La một lần. Tôi hiểu rõ, nó muốn tìm cái gì đó để đe dọa tôi, hoặc chờ lúc La Đại Minh vắng nhà để thực hiện ý đồ. Nhưng tôi không nói với La Đại Minh, vẫn tỏ ra nhút nhát chiều chuộng La Huyên, mọi thứ theo ý nó. Hôm nay cũng vậy, La Đại Minh vừa chào người ngoài sân định đi ra ngoài, thì thằng nhãi này đã lẻn vào. Tôi đang lau bàn, thấy nó đến vội đặt chậu nước cạnh giường ra đón. La Huyên đi vòng quanh sân, vào phòng thấy điện thoại của La Đại Minh. "Sao ông chú không mang điện thoại?" La Huyên hốt hoảng, tưởng La Đại Minh quên nên sợ hắn quay lại, đứng ngồi không yên. Vừa hỏi vừa ngó ra cửa sổ, có vẻ định chuồn. Tôi bảo hắn để lại sạc pin, nửa chừng giọng nhỏ nhưng rõ ràng thoải mái hơn. Bởi La Đại Minh ki/ếm được tiền, oai phong lẫm liết, đời tôi cũng đỡ khổ. Nên khi La Huyên hỏi, tôi mỉm cười giải thích. Tôi không nói ki/ếm tiền bằng điện thoại thế nào, cũng không đề cập mục đích của La Đại Minh. Tôi e thẹn kể về năng lực của La Đại Minh, dù không nhắc đến ng/uồn tiền nhưng trong lời lẽ toát lên niềm tin vào "làm giàu", sự phụ thuộc vào hắn và hy vọng vào ngày tốt đẹp hơn, đều gửi gắm trong chuỗi lời khen đầy tự hào. Cuối cùng, tôi như một người lớn thực thụ khích lệ La Huyên phải "có chí" như vậy. Thần thái tôi vui tươi thỏa mãn, hoàn toàn không để ý vẻ mặt càng lúc càng đen sì của nó.
Bình luận
Bình luận Facebook