Lòng tôi thắt lại, theo phản xạ tay sờ vào túi áo, thở phào nhẹ nhõm rồi cúi người lục túi áo khoác của Tiểu Long vắt trên ghế trong sân.
- Ba ruột bút, xấp giấy nhỏ. Những tờ giấy này có thể ghép lại thành trang nguyên vẹn với phần bị x/é trên bàn học.
Vạt áo vô tình quệt phải, góc áo Tiểu Long rơi xuống vũng nước. Tôi liếc nhìn rồi quay ra sân sau.
Đang xếp đồ đạc thì La Lão Thái lừ đừ bước ra từ nhà.
'Vụng về thế! Mấy thứ lỉnh kỉnh sau này mãi không xong được à?'
La Huyên như con sâu đo dựa vào tường lê ra, mắt láo liên nhìn ra sân trước. Thấy áo Tiểu Long vắt vẻo dưới đất, ánh mắt hắn thoáng ngạc nhiên rồi nở nụ cười khoái trá. Quay sang tôi đang đứng sân sau, hắn quát lớn:
'Cút ngay!'
Dưới ánh mắt của hai bà cháu, tôi bước qua cổng.
Về đến nhà, La Đại Minh đang ngồi phịch ghế. Vẻ mặt hắn hả hê như vừa được khoe mẽ đủ điều.
Tôi hiểu rõ, hắn chỉ cho tôi nghỉ ngơi dăm ba hôm. Chứ không nuôi không công đâu. Chờ lúc hắn hả hê nhất, tôi khép nép đề nghị:
'Anh Minh, em muốn xin chuyển xuống lò mổ nhà họ Hạ làm.'
La Đại Minh bật cười, dùng ngón tay nhờn mỡ chọt vào trán tôi:
'Thằng đần! Lò mổ nhẹ việc hơn mà lương cao hơn? Đàn bà còn không dám tới, mày gan to lắm à?'
Tôi giả vờ sợ hãi, nước mắt giàn giụa. Hắn cười khoái chí:
'Giờ hối h/ận cũng muộn rồi! Mai mày cứ việc mà hối h/ận ở lò mổ đi!'
Tôi cúi mặt nhai cơm, trong lòng thở phào.
Những đ/au khổ chất chồng cùng mối h/ận th/ù ngút trời sẽ bùng n/ổ vào giây phút sinh tử. Nhưng chỉ dũng khí thôi chưa đủ.
Từ trước tới giờ, tôi chưa từng gi*t con gì lớn hơn con kiến. Phải tìm chỗ luyện tay trước khi hành động.
18.
Không khí yên ắng chưa được bao lâu, La Đại Minh vừa cúp máy thì hàng xóm đã ầm ĩ.
Lúc đầu chỉ là tiếng La Huyên hét um sùm. Nhưng tiếng chân xôn xao dồn về khiến La Đại Minh nhíu mày bước sang.
Hóa ra La Huyên đang gào thét mất cắp.
Việc không lớn, nhưng vật bị mất khiến cả làng xôn xao - mất bút.
Giữa làng này, mất vàng còn đỡ hơn mất bút. Vì đàn bà bị b/án về đây đa số biết chữ, mà bút có thể viết đơn tố cáo.
Khi đám đông tụ tập, chiếc áo Tiểu Long vẫn nằm lăn lóc. La Huyên móc từ túi áo nó ra mấy ruột bút. Những mảnh giấy nhòe nước dính chùm, không đếm được nhưng đủ làm chứng cớ.
'Lại là mày! X/é bao nhiêu tờ rồi hả? Đồ ăn cắp!'
Tiểu Long đỏ mặt tía tai, ánh mắt rực lửa c/ăm hờn nhưng bị Độc Nhãn Long t/át tới tấp.
Đúng lúc màn kịch sắp hạ màn, trưởng thôn chậm rãi quay sang tôi:
'Tiểu Huyên này, sáng nay chỉ có mình Tiểu Long qua đây thôi à?'
La Huyên mặt thoáng tái đi, vội vàng khẳng định:
'Dạ thưa bác, chỉ có mấy con đàn bà ra vào dưới sự giám sát của cháu và bà nội ạ.'
Bình luận
Bình luận Facebook