Tìm kiếm gần đây
1
Ngày họ Trương đến phủ Quốc công đặt lễ thách cưới, ta vẫn thu mình trong tiểu viện. Xuân Chi bước vào, thấy ta u uẩn chẳng vui, chẳng dám nhắc đến chữ "tân lang" hay "thách cưới", chỉ khẽ nói: "Tiểu thư, họ Trương gởi tặng nhiều lễ vật lắm."
Ta chẳng thèm đáp, tay vẫn miệt mài khâu từng mũi kim đóa mai, hoa văn do Lâm m/a ma vẽ sẵn, dẫu lòng ta chẳng để ý cũng chẳng lệch đi đâu.
Xuân Chi ngập ngừng giây lát, lại đưa mắt nhờ vả Lâm m/a ma bên cạnh, ý cầu c/ứu rõ như ban ngày.
"Tiểu thư," Lâm m/a ma vừa mở miệng, ta đã ngắt lời: "Không đi."
Lâm m/a ma ngậm ngay, mặt lộ vẻ khó xử, ta thì thản nhiên tiếp tục thêu thùa.
Tạ Quốc công trọng thị tiểu tướng quân họ Trương, trọng đến mức gả con gái út cho hắn, nào có hỏi ý ta muốn hay chăng? Giờ đây ta không ra tiền sảnh phá đám hôn sự này đã là đủ quy củ rồi.
"Tiểu thư," Lâm m/a ma thở dài, lại khuyên, "Họ Trương thành tâm kết thông gia với Tạ phủ, ngài chỉ xem qua lễ vật thách cưới cũng đủ biết, e rằng Trương tiểu tướng quân đem ra gần nửa gia tài."
"Kỳ lạ nhất còn có hai đôi nhạn sống," Xuân Chi cùng m/a ma lên xuống ăn ý, bị ta liếc mắt liền cúi đầu, "... giờ đã cuối thu, chẳng biết Trương tiểu tướng quân săn được ở nơi nào."
"Vả lại Triệu phu nhân - cô ruột Trương tiểu tướng quân - ba lần bảy lượt tới phủ thay cháu cầu hôn tiểu thư, cũng đủ mặt mũi cho Tạ gia rồi."
Trương tiểu tướng quân sớm mồ côi, hôn sự do người cô đã xuất giá là Triệu phu nhân lo liệu. Nghĩ mà xem, hắn tuy mồ côi nhưng còn có cô ruột thân thiết, ta tuy song thân đủ đầy, người cô yêu quý ta lại chẳng còn.
Lòng bỗng dâng nỗi bi thương, ta cúi đầu, mặt dù vẫn vô h/ồn nhưng mắt đã ngân ngấn lệ, mãi sau mới nghẹn ngào: "... Các ngươi b/ắt n/ạt ta mất cô, đến hôn ước cô định cho ta cũng chẳng giữ."
Lâm m/a ma vốn là người cũ bên cô, nghe nhắc tới cô liền đỏ mắt: "Tiểu thư sao lại nhắc Hoàng hậu nương nương..."
M/a ma lau nước mắt, vừa thương tâm vừa dỗ dành, "Nương nương lúc tại thế thương tiểu thư nhất, giờ tiểu thư chán cơm bỏ trà, h/ủy ho/ại thân thể thế này, nương nương nơi chín suối thấy được hẳn đ/au lòng."
Nghe vậy ta càng thêm sầu n/ão, tự lau lệ: "Giá như cô còn..."
Lời nói nghẹn lại. Giá như cô còn, ta vẫn là An Hoa quận chúa được cô cưng chiều, người quận mã Yến Tri do cô định cho, sao dễ bị người khác cư/ớp mất?
Chỉ tiếc cô đã băng hà hơn năm năm, ta từ cung về phủ giáo dưỡng, người thanh mai trúc mã Yến Tri càng khó gặp mặt.
Hoàng thượng lập Hiền phi kế vị, con của Hiền phi đương nhiên thành đích xuất. Năm năm qua, Vinh Bình công chúa - con gái kế hậu - muốn chiêu Yến Tri làm phò mã, Hoàng thượng vốn cưng chiều tiểu nữ, đâu có chẳng chấp? Yến gia cân nhắc lợi hại, quyết để Yến Tri thượng công chúa. Hôn ước cô định cho ta tự nhiên chẳng còn. Yến Tri mang trách nhiệm gia tộc, ta thành quân cờ cha dùng để lôi kéo hào kiệt mới nổi. Thanh mai trúc mã một thuở, duyên ta đành lỡ.
2
Ta cùng Yến Tri, thuở nhỏ rất thân. Khi ấy cô ta còn là Hoàng hậu Đại Tề, vì lâu không con nối dõi, cô đơn buồn tẻ. Đúng lúc mẫu thân dẫn ta nhập cung yết kiến, cô vừa thấy ta đã thích mê, nói trong ba đứa con của phụ thân, duy ta khóe mắt giống cô nhất, bèn giữ ta lại cung làm bạn.
Yến Tri khi ấy là bạn đọc của đại hoàng tử, cùng hoàng tử công chúa học trong cung. Ta được cô giữ lại, ban ngày cũng theo học. Hiền phi chẳng ưa Hoàng hậu, nên đại hoàng tử cũng gh/ét ta. Trẻ con lên bảy lên tám vốn đáng gh/ét, thường lấy việc b/ắt n/ạt ta làm thú. Nhưng khi ấy tình cảm giữa Hoàng hậu và Hoàng thượng chẳng mấy hòa hợp, cô thường ngồi khóc một mình. Thấy cô sầu n/ão, ta chẳng nỡ mách cô thêm phiền. Người đứng ra bảo vệ ta khi ấy chính là Yến Tri.
Yến Tri là đích thứ tử nhà họ Yến, vì học hành xuất sắc được đại hoàng tử coi trọng. Mỗi khi bài sách chưa xong, đại hoàng tử đều nhờ Yến Tri giúp. Hôm đó sau giờ học, đại hoàng tử trèo tường ném đ/á nhỏ vào ta, ta chẳng chống nổi cũng chẳng chỗ trốn. Lũ trẻ khác thấy cũng chẳng dám can. Đúng lúc đại hoàng tử cầm hòn đ/á toan nhắm mặt ta, ta luống cuống không biết làm sao, bỗng có người đứng trước mặt.
Chính là Yến Tri. Thuở ấy ta còn nhỏ, chưa từng đọc thơ vịnh quân tử hiên ngang, chỉ biết buổi trưa hôm ấy nắng đẹp, Yến Tri khoác áo xanh đứng trước ta che khuất bóng đại hoàng tử, cảnh tượng ấy ta nhớ suốt đời. Đại hoàng tử nghịch ngợm khó dạy, duy Yến Tri khuyên giải được. Thấy Yến Tri giơ tay ngăn cản, đại hoàng tử cũng biết mình quá đáng, bực tức bỏ đi. Đám người tán lo/ạn như chim. Từ đó, ta thành cái đuôi nhỏ của Yến Tri. Bởi theo hắn, đại hoàng tử chẳng dám b/ắt n/ạt. Cái đuôi ấy theo suốt sáu năm. Từ thơ ấu tới thiếu nữ, từ xuân này tới xuân khác.
Yến Tri dần trưởng thành, thiếu niên tuấn tú ôn nhu như ngọc, học hành lại xuất chúng, lần nào thái phụ khảo thí hắn cũng đứng đầu. Xuân ấm áp, mọi người đổi sang áo mỏng. Thiếu nữ mới lớn lần đầu vấn tóc bách hợp, trước khi đi m/a ma còn cẩn thận điểm hoa điền giữa trán. Lúc tập viết, ánh mắt Yến Tri vô tình lướt qua khiến ta cũng xao lòng. Hai người ánh mắt chạm nhau rồi lại vội quay đi.
"Nhìn gì thế?" Ta cong môi trêu hắn, giả vờ chăm chú nhìn tập tự trên bàn.
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook