Cái chết của Thái tử phi

Chương 33

08/09/2025 14:05

“Ở đây không có thích khách! Ngươi tránh ra, ta phải đi ra ngoài!”

“Có thích khách hay không phải tra xét xong mới biết.” Nàng nhìn ta, khẽ cười, “Sao thế? Chẳng lễ Thái tử điện hạ vừa đi, trong cung của ngươi đã giấu người rồi sao?”

“Từ Bân Đình, ngươi đừng có đ/è người quá đáng! Tốt nhất ngươi hãy lật tung Thừa Hương điện trong ngoài, để mọi người trong Đông Cung này xem rõ, ngươi dùng lông gà làm lệnh tiễn thế nào.”

Ta không thèm đáp, xô đẩy thái gián chạy khỏi Thừa Hương điện, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng trưởng tỷ.

Đợi đến khi tăng nhân làm lễ ở Phật đường rời đi, Tự Nương mới đến thì thào: “Thái tử phi, trước đó có người đột nhập tẩm điện của Hoàng đế mưu hại, tuy thị vệ không bắt được, nhưng vừa rồi cung nhân phát hiện trong Khánh Dương cung - nơi nhị hoàng tử từng ở, có người tự ải.”

Trong đầu ta như có gì n/ổ tung, đẩy Tự Nương loạng choạng chạy về Khánh Dương cung, Tự Nương kéo lại: “Thái tử phi, lúc này người hẳn đã đưa đến Tông phủ rồi, ngài... hãy giữ mình.”

Nước mắt không kìm được tuôn rơi, ta nhìn Tự Nương, cố tìm trong mắt nàng một tia chứng minh chuyện này không thật, nhưng không tìm thấy.

Tự Nương khuyên: “Thái tử phi, ám sát Hoàng đế là trọng tội, ta nên về cung trước, kẻo bị kẻ x/ấu thêu dệt.”

“Còn gì để thêu dệt nữa.” Ta nhìn về Phương Hoa điện, siết ch/ặt d/ao găm bên hông, “Bọn họ vốn đã không muốn trưởng tỷ ta sống, càng không muốn ta tồn tại.”

Lục thập cửu

Ta đi/ên cuồ/ng tìm Từ Bân Đình là thật, muốn gi*t nàng cũng là thật.

Lúc ấy nàng đang uống trà đàm đạo với phi tần trong Ngự hoa viên, ta cầm d/ao găm xông vào, giằng co giữa hai người cùng rơi xuống sông.

Dưới nước ta ghì ch/ặt áo Từ Bân Đình, nghĩ cùng ch*t cũng hay, Lý Dự gi*t người thân của ta, ta gi*t người yêu của hắn, coi như hòa.

Không ngờ Từ Bân Đình phúc lớn mạng dày, không ch*t nhưng mất “hài tử”.

Nàng khóc lóc đến Thừa Hương điện đòi ta trả con, còn nói trước đó khám cung đã tìm được chứng cứ ta dùng thuật vu cổ hại nàng, Hoàng hậu nương nương liệt mười hai tội trạng, điều điều đoạt mạng.

Ta bị giam vào Tông phủ, Tự Nương lén viết thư phi ngựa truyền đến biên cương, nửa tháng sau A Bố mang khẩu tín của Lý Dự về, đón ta thập tử nhất sinh từ ngục trở về Thừa Hương điện.

Hắn nói: “Thái tử phi, giờ dù ai đến hỏi, cũng đừng nói gì, đợi Thái tử về sẽ giải quyết.”

Ta cười, không đáp, chỉ ném hai tờ phương th/uốc trước mặt: “Nếu không phải Bạch Cật lén báo, các ngươi còn giấu ta đến bao giờ?”

A Bố vội quỳ xuống: “Thái tử điện hạ... điện hạ nói đợi th/ai ổn định mới bẩm báo...”

“Con của chính ta, ta lại là người biết sau cùng.” Ta dựa đầu giường ngắm ánh dương ngoài cửa, nắng đẹp thế, nhưng Thừa Hương điện lạnh đến rợn người.

Ta hỏi: “A Bố, Từ Bân Đình đòi ta trả con, nhưng con của ta, ai trả lại đây?”

“Thái tử phi còn trẻ, sẽ có con khác.”

Không thể nào.

Sẽ không còn tương lai...

Kỳ thực mất đứa trẻ cũng chẳng hẳn là x/ấu, ít nhất không còn vướng bận, ta có thể uống cạn chung rư/ợu đ/ộc của Hoàng hậu.

Lý Dự tưởng quyền lực cung đình là tất cả, nhưng hắn đâu biết quyền lực không vạn năng, cũng có thứ không quản được.

Như sinh tử của ta.

...

Câu chuyện của ta kết thúc, Vo/ng Xuyên cũng sắp đến cuối ng/uồn.

Bạch Vô Thường vội vàng đóng sách ghi chép, bực bội: “Lý Dự thật đ/ộc á/c, sách này lên bờ ta đ/ốt ngay, xúi quẩy!”

Ta khoác vai Bạch Vô Thường: “Kỳ thực sau khi ch*t gặp được các ngươi cũng may lắm, không thì chuyện này đời đời kiếp kiếp chẳng ai hay.”

“Bi kịch hay hài kịch, rốt cuộc cũng chỉ là nắm đất vàng, bát canh Mạnh Bà.” Hắc Vô Thường tổng kết.

Lời vừa dứt, phía trước Vo/ng Xuyên đột nhiên đóng băng, trải dài đến Nại Hà kiều.

“Toi rồi,” Bạch Vô Thường thở dài, trừng mắt Hắc Vô Thường, “Mi đúng là ôn hoàng miệng lưỡi.”

Thất thập

Vo/ng Xuyên đóng lớp băng dày, kết đông ngàn trăm thuyền tại chỗ, h/ồn m/a chờ đầu th/ai xôn xao ồn ào.

Bạch Vô Thường gi/ận dữ nhìn Hắc Vô Thường, Hắc Vô Thường lạnh lùng nhìn ta, ta ngơ ngác nhìn đôi bên.

Tiếng lục lạc vang lên phía xa, một thiếu nữ chân trần bước trên băng tới, tay bưng đèn sen, chân đeo chuỗi lục lạc, mỗi bước ba tiếng.

Thiếu nữ dừng trước thuyền, giơ đèn soi ta hồi lâu, ngẩng đầu nói với Hắc Vô Thường:

“Các vị về đi, nàng ấy không thể đầu th/ai.”

“Vì sao?” Ta nghi hoặc, “Tâm nguyện ta đã xong, lần này ắt quên được.”

“Vô Ái tỷ tỷ, chúng tôi tận mắt thấy nàng ăn kẹo hồ lô mà.” Bạch Vô Thường vội nói.

“H/ồn phách nàng ký khế ước với Thương Minh Nữ, nàng ta không buông, uống bao nhiêu canh Mạnh Bà cũng vô dụng.”

“Thương Minh Nữ?”

“Từ khi ch*t nàng luôn ở đây, sao lại có khế ước?” Hắc Vô Thường hỏi.

Thiếu nữ áo đỏ suy nghĩ: “Có lẽ có người cầm bát tự hay di vật của nàng, dù sao Thương Minh Nữ đòi người, chúng ta không dám nhận.”

Nàng nhìn ta: “Khi sống ngươi đắc tội ai? Ch*t rồi cũng không yên, còn triệu được lão bất tử Thương Minh Nữ này.”

Ta nghĩ mãi, chỉ nghi Lý Dự, nhưng Thương Minh Nữ là ai?

Ta kéo tay Bạch Vô Thường hỏi nhỏ. Hắn đáp: “Tương truyền Thương Minh Nữ là loài bất tử nửa người nửa q/uỷ, phàm nhân hiến trái tim có thể ký khế ước thực hiện một nguyện vọng. Nhưng ta chưa từng thấy, lần trước nàng xuất hiện ba trăm năm trước, gây đại lo/ạn thiên hạ, hàng đợi uống canh Mạnh Bà vòng quanh địa phủ ba vòng.”

Danh sách chương

5 chương
06/06/2025 16:21
0
06/06/2025 16:21
0
08/09/2025 14:05
0
08/09/2025 14:03
0
08/09/2025 13:59
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu