「Nhiễm bệ/nh càng tốt.」
Ngũ thập tứ
Ta bảo Bạch Cật kê đơn th/uốc điều trị từ từ, để chứng phong hàn của ta vừa không khỏi quá nhanh, lại không kéo dài, tốt nhất là khiến ta suốt tháng Chạp không phải bước chân ra khỏi Thừa Hương điện.
Nhưng việc này dường như bị Lý Dự phát hiện, hắn tự tay đến Thái y viện thay đơn th/uốc, mỗi ngày bưng chén th/uốc đến Thừa Hương điện đích thân đốc thúc ta uống.
Th/uốc đắng nghét, đắng đến cổ họng nghẹn lại, ta nghi ngờ Lý Dự chỉ nhân cơ hội này trêu chọc ta mà thôi.
Đêm trước Thượng Nguyên tiết, Lý Dự lại mang th/uốc đến, ta nói phong hàn đã khỏi, hắn đáp: "Vậy thì đúng lúc, đêm nay ta sẽ nghỉ lại đây."
Ta m/ắng hắn đi/ên rồi.
Lý Dự hỏi ta có nhớ ngày mai là ngày gì.
"Chẳng qua là Thượng Nguyên tiết."
"Là ngày kỷ niệm một năm thành thân của chúng ta."
Ta ngẩn người nhìn hắn hồi lâu, mãi sau mới nhớ ra năm ngoái vào đêm Thượng Nguyên, hai ta từng cùng nhau bước trên con đường cung dài thăm thẳm. Thoáng chốc đã một năm trôi qua.
"Cũng chẳng phải ngày đáng nhớ gì." Ta lạnh nhạt.
Lý Dự không nói gì, quay người vào điện, sai cung nữ chuẩn bị rư/ợu thịt.
Đêm đó hắn uống rất nhiều trong im lặng, chẳng nói với ta lời nào, cuối cùng say khướt gục bên bàn tiệc.
Tuyết bên ngoài rơi lả tả, lửa trong lò than bập bùng, thi thoảng vang tiếng n/ổ lách tách.
Ta rút con d/ao găm giấu trong tay áo, tiến về phía Lý Dự.
Dù say thật hay giả vờ, cơ hội như thế này sẽ chẳng có lần thứ hai.
Mong kiếp sau đừng để chúng ta gặp lại nhau, đừng ai vì tranh đoạt quyền lực mà trở thành dạng này nữa.
Nhưng trước khi ta kịp ra tay, Từ Bân Đình bỗng xông vào.
Nàng nói Hoàng hậu khẩn triệu Thái tử, mong ta thứ lỗi cho sự xốc nổi của nàng.
Ta giấu d/ao vào tay áo: "Điện hạ đã say, e không tiện diện kiến Hoàng hậu nương nương."
"Mọi người đâu, đưa điện hạ về Phương Hoa điện tỉnh rư/ợu!" Từ Bân Đình gọi bốn năm cung nữ định mang người đi.
"Khoan đã." Ta giơ tay ngăn lại, "Điện hạ đã say tại đây, thì tỉnh rư/ợu cũng tại đây. A Bố, bảo nhà bếp nấu canh giải rư/ợu."
"Lạc Chiêu, ngày thường ta cho ngươi chút thể diện, ngươi đừng tưởng mình thật là Thái tử phi!" Từ Bân Đình bước tới đẩy ta ra khỏi vị trí bên cạnh Lý Dự, "Hôm nay ta nhất định phải đưa điện hạ rời Thừa Hương điện!"
Ta nghiêng người nhìn vẻ ngang ngược của nàng, hỏi: "Dù ngươi đưa đi được lúc này, liệu giữ được cả đời sao?"
"Ý ngươi là gì?"
"Hiện tại hậu cung chỉ có hai người, ngươi đã không yên phận. Sau này nếu có tam cung lục viện, chẳng lẽ ngươi phải từng gian phòng lôi điện hạ về cung mình?"
Bị chọc trúng tim đen, Từ Bân Đình gi/ận dữ định t/át ta, bị A Bố chặn lại.
Không cho nàng kịp phản ứng, ta sai A Bố đưa Từ Lương Đệ đi: "Trời lạnh giá, sớm đưa Lương Đệ về nghỉ ngơi đi."
"Lạc Chiêu! Ngươi dám..."
"Một tiểu thiếp dám hỗn xược trước mặt chính thất, ta đã đủ khoan dung rồi."
Ta nhìn theo bóng Từ Bân Đình vừa đi vừa ch/ửi rủa rời điện. Phía sau bỗng vang lên giọng Lý Dự:
"Sao lúc nãy không ra tay?"
Quay đầu lại, hắn chống cằm bên bàn, ánh mắt lạnh lùng đổ dồn về phía ta.
"Hóa ra ngươi giả say."
"Ta thật sự say rồi." Hắn đứng dậy đi vào nội điện, "Bảo A Bố đừng nấu canh giải rư/ợu nữa."
Ngũ thập ngũ
Đó là lần đầu tiên Lý Dự lưu lại Thừa Hương điện.
Nửa đêm ta lén ra khỏi điện, tìm Bạch Cật ở Thái y viện uống rư/ợu.
Nàng hỏi: "Điện hạ đã ở lại đây, Thái tử phi không vui sao, cớ gì còn ra ngoài uống rư/ợu cùng ta?"
"Say rồi thì khỏi nghĩ ngợi." Ta uống ực ngụm rư/ợu, hỏi lại, "Nàng có biết thứ đ/áng s/ợ nhất trên đời là gì không?"
Bạch Cật do dự hồi lâu: "Là... cái ch*t?"
Gió lạnh từ cửa sổ ùa vào thổi tắt ngọn đèn trên bàn. Bạch Cật lấy diêm đ/ốt lại nến, nhưng tim đèn đã đổ, chỉ còn ánh lửa chập chờn vật vờ trong phòng.
"Ta đi lấy đèn khác." Bạch Cật rời đi. Ta nhìn ngọn lửa mờ ảo, tầm mắt dần nhoè đi.
Đêm ở Nhạn Thành dù lạnh hơn, dài hơn, nhưng trong phòng luôn ấm áp. Không như nơi này, dù mùa hè vẫn thấu xươ/ng buốt giá, không chút hơi ấm.
Ta đứng dậy loạng choạng mở cửa. Trăng sáng vằng vặc chiếu lên mái hiên phủ tuyết. Ta chợt nhớ đêm trăng sáng vô tận ở Nhạn Thành, hồ Lạc Tinh tựa ngân hà rơi xuống.
Có lẽ say quá, đầu óc không còn tỉnh táo. Ta như nghe vô số tiếng gào thét bên tai: Gi*t hắn... gi*t hắn đi...
"Gi*t hắn... gi*t... Lý Dự..."
Ta chếnh choáng bước về hướng Thừa Hương điện. Tuyết ngập đến mắt cá, khiến ta không phân biệt nổi đang ở Nhạn Thành hay hoàng thành. Chân vấp phải thứ gì, cả người ngã sóng soài.
Nằm ngửa nhìn vô số bông tuyết rơi lả tả dưới trăng, từng hạt từng hạt đ/ập vào mặt, vào người.
Mờ mịt thấy có bóng người tiến lại, hẳn là Bạch Cật. Ta nắm tay nàng nói: "Thứ đ/áng s/ợ nhất không phải cái ch*t, mà là phản bội, khiến người ta sống không bằng ch*t."
Những chuyện sau ta không nhớ rõ, chỉ biết tỉnh dậy đã ở Thừa Hương điện. Tự Nương nói Thái tử sai người đưa y phục mới, mời ta tối nay ra cung ngoại xem hoa đăng.
Ta từ chối: "Cứ bảo ta không đi, chẳng có gì đáng xem."
"Điện hạ nói, ngoài cung có người Thái tử phi muốn gặp."
Ngũ thập lục
Người Lý Dự nói đến là Thái Bình.
Đã một năm ta không gặp nàng. Thái Bình sống có vẻ khá tốt, líu lo bên tai ta kể chuyện năm qua.
Nàng kể sau khi ta nhập cung không lâu, Lý Dự đã chuộc hết gia nhân cũ của Lạc gia, mỗi người phát một trăm lạng bạc. Kẻ m/ua nhà ngoại thành, người mở tiệm vải, có kẻ mang tiền về quê cưới vợ sinh con...
Bình luận
Bình luận Facebook