Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- sương trên mặt đất
- Chương 18
Thì ra là như vậy, hóa ra là muốn mạng con của ta đổi lấy ngôi vị Thái tử trắc phi, nguyên lai là thế ư.
Lưng dậy lên hơi lạnh, lời nói tựa như đ/âm đầy gai nhọn, vỡ vụn thành thanh âm nghẹn đọng nơi cổ họng: "Ta không muốn, ta không chịu."
Ta không muốn làm Thái tử trắc phi nữa, ta chỉ muốn giữ lại đứa con của mình.
Ta bật dậy chạy vội ra ngoài.
"Kính tửu bất thực thực ph/ạt tửu!" Hoàng hậu gi/ận dữ phất tay, thị vệ cùng các m/a ma đổ xô tới vây kín quanh ta.
Hai tên thị vệ ghì ta xuống đất, lão m/a ma kia bóp ch/ặt mặt ta, khóa lấy họng, th/ô b/ạo đổ th/uốc vào miệng. Trong khoảnh khắc, vị đắng chát lan tràn nơi cuống họng.
Hơi nóng từ mặt chảy dài, lẫn với dòng th/uốc trên cằm thấm ướt cổ áo.
Xưa nay ta tưởng rằng gả cho Thái tử thì sẽ không ai dám b/ắt n/ạt, nào ngờ ta đã sai lầm thảm hại.
"Nàng phải hiểu cho Thái tử, ngài cũng không thể tùy ý hành sự."
Hoàng hậu quay sang cung nữ bên cạnh: "Cúc Anh, đưa nàng về, bảo huynh trưởng mời người dạy lễ nghi. Về sau cứ thế này, thật là thất thể thống."
Cúc Anh theo sau đưa ta ra khỏi cung, ta nắm ch/ặt thánh chỉ bỗng chạy như đi/ên dọc hành lang.
"Chương tiểu thư, ngài chờ thiếp một chút, trong cung đâu có thể hung hăng như thế!" Cúc Anh hốt hoảng gọi theo.
Ta lại không kìm được bản thân, càng chạy càng nhanh, chẳng may vấp chân ngã sấp xuống, thánh chỉ lăn lóc ra đất.
"Chương thị Thu Hà, ôn lương đôn hậu, phẩm mạo xuất chúng, trẫm văn chi thậm duyệt. Kim Thái tử thích hôn thú chi thì, đương trạch hiền nữ dữ phối. Trị Chương thị Thu Hà đãi tự khuê trung, dữ Hoàng Thái tử kham xưng thiên tạo địa thiết, vi thành giai nhân chi mỹ, đặc tương nhữ hứa phối vi Thái tử trắc phi..."
Tờ thánh chỉ trong tay tựa như lời chế nhạo, đáng cười đến thế. Ta thở hổ/n h/ển ném tờ chiếu đi, khóc không thành tiếng.
Bụng dưới càng lúc càng đ/au quặn, mồ hôi lã chã rơi. Tay r/un r/ẩy sờ xuống dưới, lòng bàn tay dính đầy m/áu đỏ tươi nồng nặc mùi tanh. Tựa như có thứ gì không ngừng chảy ra từ thân thể.
Đó chính là sinh mệnh của con ta.
"Chương tiểu thư!" Cúc Anh mồ hôi nhễ nhại đuổi tới, nhìn cảnh tượng trước mặt kinh hãi bịt miệng, vội đỡ ta dậy: "Nơi này người qua lại, tiểu thư không thể nằm đây được. Thiếp đỡ ngài đứng dậy."
"Châu Châu cô nương?" Bóng áo nguyệt bạch tiến lại gần, Ân Cửu Dật quỳ xuống trước mặt, lấy tay áo lau mồ hôi trên trán ta: "Cô làm sao thế? Vương gia đưa cô đến Thái y viện."
"An Vương gia, thế này trái quy củ, xin để nô tì..." Cúc Anh chưa dứt lời đã im bặt dưới ánh mắt lạnh lùng của An Vương.
"Vương gia, xin ngài đừng đưa thiếp đi. Đến Thái y viện thì thiếp không thể thành thân được nữa." Ta rên rỉ thở dốc, mồ hôi ướt đẫm mặt: "Chỉ là uống th/uốc ph/á th/ai, không sao đâu."
Vừa nghe xong, Ân Cửu Dật không chút do dự bế ta lên, lông mày thanh tú nhíu ch/ặt: "Uống Nhuyễn Cân Tán sẽ mất mạng đó. Vương gia đưa cô đi chữa trị. Nếu không thể gả được, đại bất liễu bổn vương cưới cô làm vợ!"
Co mình trong lòng ngài, ta sợ m/áu me làm bẩn y phục, nhưng đã không thể tránh khỏi.
"Vương gia, thật sự không thể đến Thái y viện. Nếu đi, thiếp sẽ không sống nổi ở kinh thành nữa."
Ý thức dần mờ đi, ta gắng gượng dặn dò: "Xin đừng đưa thiếp đi..."
"Được."
Nghe được câu trả lời, ta đuối sức nhắm mắt.
Ta từng khát khao mong đợi đứa bé này, hy vọng có chút hạnh phúc. Tưởng rằng có con, cuộc đời tầm thường này sẽ rực rỡ hơn, bao nhiêu khổ đ/au xưa kia đều tan biến.
Giữa đêm tối, ta thành tâm cảm tạ thượng thiên, cảm ơn người đã ban cho ta một sinh linh, khiến ta không còn cô đ/ộc, không như con sâu cái kiến bị ghẻ lạnh.
Nhưng vũng m/áu loang dưới thân rành rành nói với ta: Đứa bé đã không còn.
Ta không xứng được hưởng dù một chút hạnh phúc.
30
Hôm ấy, An Vương bồng ta từ cung về phủ, m/áu me nhuộm đỏ bạch bào.
Cảnh tượng này được họa sư trong kinh thành vẽ lại. Chẳng mấy chốc, chuyện An Vương ôm ta về phủ đồn khắp kinh kỳ. Các tiên sinh nói thư dựng nên vở kịch "Vương gia mỹ nhân".
Như dự liệu, phụ thân lại m/ắng nhiếc ta, coi con gái mình là hạng phụ nữ lẳng lơ, xoay chuyển giữa Thái tử và An Vương, vì phú quý bất chấp th/ủ đo/ạn. Vừa ngủ với Thái tử xong đã vội quyến rũ An Vương.
Mỗi khi chợp mắt, ta lại lạc vào cơn á/c mộng không lối thoát. Chỉ thấy biển m/áu đỏ lòm cùng bàn tay dính đầy m/áu nóng hổi.
Một đứa bé ẩn trong vầng hào quang, vẫy tay cười tạm biệt. Dần dần, khuôn mặt và nửa thân thể chìm vào ánh sáng. Nó ngoảnh lại gọi "nương thân", mỉm cười vẫy tay lần cuối rồi biến mất theo vầng sáng.
Tỉnh giấc trong đêm đen, ta ôm đầu gối khóc như mưa.
Vài ngày sau, thái giám bên cạnh Hoàng thượng đến phủ tuyên chỉ, ban ta làm Trắc phi cho Ân Cửu Dật.
Phụ thân r/un r/ẩy hỏi có nhầm lẫn không, thái giám đưa thánh chỉ rồi bịt miệng cười khẽ.
Mẹ của Ân Cửu Dật là Minh Quý phi đã khuất - điều mà ngay kẻ ăn mày ngoài phố cũng biết. Minh Quý phi là sủng phi được Hoàng thượng sủng ái nhất.
Sau khi Trưởng công chúa - con gái Minh Quý phi qu/a đ/ời, Hoàng thượng đ/au lòng tổ chức tang lễ theo quy chế Thái tử. Vốn công chúa và hoàng tử phải phân biệt thứ bậc, nhưng vị công chúa này lại xếp cùng hàng với hoàng tử, đủ thấy ân sủng của Hoàng thượng dành cho Minh Quý phi.
Cũng vì lẽ này, đáng lý là Đại hoàng tử, Ân Cửu Dật lại thành Nhị hoàng tử.
Người ta nói nhà quyền quý thường thiên vị con trưởng, nhưng tên húy và tước hiệu của Ân Cửu Dật mới thể hiện rõ tấm lòng của Hoàng thượng.
An Vương Ân Cửu Dật - Hoàng thượng mong ngài được phú quý an dật, ngay trong tên gọi đã lộ ra tình phụ tử sâu nặng.
Chương 1
Chương 11
Chương 20
Chương 8
Chương 23
Chương 13
Chương 11
Chương 19
Bình luận
Bình luận Facebook