Nước ngọt có ga vị nguyên bản

Chương 7

15/06/2025 07:37

Mang theo mình mùi khói th/uốc lẫn mùi mì gói ngột ngạt, cô vội đến bệ/nh viện thăm bà nội báo tin an lành rồi mới về nhà cất hành lý, tắm rửa qua loa lại vội vã quay lại viện. Vừa thấy bóng cô, bà nội đã nắm ch/ặt tay con gái mà than: "Sao lại g/ầy đi thế hả con? Mỗi năm một khác, càng ngày càng teo tóp đi!"

Nguyễn Dụ quả thực sút cân trông thấy. Công việc bận rộn ngốn hết tinh lực, nào có thời gian chăm chút cho bản thân.

"Con đang ăn kiêng mà!" - Cô kéo ghế nhỏ ngồi xuống, cầm d/ao gọt vội quả táo - "Thế bà có nhớ cháu nhiều không?"

Bà nhăn mặt, giọng đầy gh/ét bỏ: "Nhớ làm gì cô chả? Ở đây bà ăn ngon ngủ yên, lại có lũ ông bà lão cùng buôn dưa lê, rảnh đâu mà nhớ!"

Nguyễn Dụ c/ắt miếng táo đút vào miệng bà: "Không nhớ cũng được, cháu cũng chẳng thèm nhớ bà đâu!"

Căn phòng chìm vào yên lặng, chỉ còn tiếng lách cách của lưỡi d/ao c/ắt hoa quả. Đột nhiên, giọng bà nội khẽ run: "Bọn họ... có đến quấy rầy con không?"

Lưỡi d/ao khựng lại. Nguyễn Dụ lắc đầu: "Không ạ. Cháu không cho họ biết chỗ ở mới."

Chợt nghĩ tới điều gì, cô ngẩng lên hỏi dồn: "Bọn họ đến đây tìm bà rồi sao?"

"Không, không có..." - Bà nội đớp miếng táo, giọng trầm xuống - "Dụ này, nói thật đi... còn bao nhiêu n/ợ chưa trả?"

"Chẳng đáng là bao..." - Cô xoay quả táo trên tay - "Công ty cháu lương cao, trả được kha khá rồi. Bà đừng lo lắng vô ích, giữ gìn sức khỏe mới là quan trọng nhất."

Căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng. Giọng bà bỗng nhỏ như hơi thở: "Đã có ai... chưa?"

Nguyễn Dụ lắc đầu. Cổ họng nghẹn ứ, cô nuốt trôi nỗi chua xót: "Bản thân còn lắm rắc rối, đâu dám làm phiền người khác."

Bầu không khí chùng xuống. Cô với tay lấy quả quýt trên bàn, móng tay ấn mạnh vào lớp vỏ cam sáng. Tinh dầu văng tung tóé, nhuộm vàng những đầu ngón tay g/ầy guộc.

"Bà ơi, không sao đâu ạ." - Cô quay lại, nở nụ cười tươi rói - "Một mình cháu vẫn sống tốt mà."

Bà nội thở dài. Đôi mắt nhăn nheo đẫm buồn: "Gánh nặng mấy năm trời đ/è lên vai mình cháu, bà xót lắm. Bà chỉ mong bên con có người đồng hành, để khi mỏi gối có chỗ tựa nương..."

Giọng bà nghẹn lại: "Hồi xưa con toàn bỏ bữa sáng, cái này không ăn cái kia không nuốt. Giờ bà không ở bên, chẳng ai nhắc con chăm sóc bản thân..."

Quay lưng về phía giường bệ/nh, giọt lệ nóng hổi lăn dài trên gò má. Nguyễn Dụ vội dùng tay áo chấm vội, vệt vàng từ nước quýt loang ra cổ áo len xám.

"Con tự lo được mà." - Giọng cô vững vàng, ngón tay mân mê bàn tay nhăn nheo của bà - "Thật đấy!"

Bốn giờ chiều, cô rời bệ/nh viện. Đôi chân vô định dạo trên phố, vô tình dừng trước cổng trường cấp ba năm xưa.

Bác bảo vệ gục đầu ngủ gà ngủ gật nơi cổng trường - vẫn nguyên hình ảnh ngày nào. Thấy cô, ông mỉm cười gật đầu cho vào.

Tiếng giảng bài vang vọng từ dãy lớp học. Nguyễn Dụ men theo hành lang tìm đến phòng 2-3. Bóng dáng quen thuộc của Trần An An đang say sưa giảng bài, thoáng thấy bóng người ngoài cửa liền ra hiệu chờ chút.

Cả lớp quay lại nhìn. Trần An An bật cười, tiếp tục bài giảng dang dở.

Tựa khung cửa, Nguyễn Dụ chợt thấy cậu học sinh cao lớn cuối lớp kéo ghế trống bên cạnh, mời cô ngồi xuống.

"Chỗ này có ai không?" - Cô thì thào.

Cậu ta nghiêng người, giọng trầm: "Có. Nhưng trốn học đi xem concert rồi."

Nguyễn Dụ tròn mắt: "Sắp thi cuối kỳ mà dám trốn học?"

Ánh mắt cậu học sinh lộ vẻ "cô không hiểu rồi": "Người ta trốn học vẫn lọt top 10 toàn khối đấy!"

Gật đầu tỏ vẻ thông cảm, cô nhận lấy gói bánh Oreo đã mở nắp từ tay cậu ta.

"Không sợ tôi mách cô giáo à?" - Nguyễn Dụ chỉ tay lên bục giảng.

Nụ cười tươi rói nở trên gương mặt tuổi teen: "Cô Trần có m/ắng ai bao giờ đâu."

Trong khung cảnh yên bình ấy, Nguyễn Dụ thấy lòng nhẹ tênh. Ai ngờ được cô bạn thuở nào hay cáu gắt, ch/ửi thề như cơm bữa giờ đây lại đứng trên bục giảng, kiên nhẫn giải đáp từng thắc mắc của học trò.

Hồi ức ùa về. Những năm tháng cấp ba tưởng chừng dài vô tận, nơi họ cùng chia sẻ tuổi trẻ bình lặng. Ba năm dài đủ để mơ về tương lai - ngày họ thi đỗ, chia tay, rồi mỗi người một phương.

Nhưng rốt cuộc, ba năm hóa hai, hai năm thành một. Khi tờ giấy báo đại học phân tán họ khắp bốn phương trời, họ mới ngộ ra: Có những lời tạm biệt, nói rồi là mãi mãi.

Tiếng trống tan lớp vang lên. Cậu học sinh bên cạnh thu dọn sách vở. Tấm thiệp hồng phấn lộ ra dưới lớp từ điển dày cộp, dòng chữ thanh thoát hiện lên: "Mọi điều tồi tệ rồi sẽ qua thôi :)"

Danh sách chương

5 chương
15/06/2025 07:41
0
15/06/2025 07:39
0
15/06/2025 07:37
0
15/06/2025 07:35
0
15/06/2025 07:34
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu