Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Cả Giang Nguyên và cô ấy đều học trong lớp chọn của trường cấp 3 thị trấn, theo lời bố Giang Nguyên thì hai đứa có thể chăm sóc lẫn nhau.
Nước trong bình giữ nhiệt không còn nhiều, cổ họng vẫn vương vấn mùi bánh mì chưa nhai kỹ, nghẹn ứ khó chịu. Nguyễn Dụ móc điện thoại từ đáy túi, cắm dây sạc.
Lời mời kết bạn đã được chấp nhận.
Avatar WeChat của anh là hình chú mèo nằm ngửa bốn chân, đang ngủ ngon lành chĩa đầu về phía ống kính.
Nguyễn Dụ nhớ avatar QQ trước đây của anh là nhân vật anime ngầu lòi, dùng suốt mấy năm chưa đổi. Giờ gu của anh cũng đã khác, quả nhiên đàn ông đang ysay mê tình ái thì tâm h/ồn cũng dịu dàng hơn.
Giang Nguyên: Tôi đã chấp nhận lời mời kết bạn, giờ chúng ta có thể trò chuyện rồi.
Nguyễn Dụ: Nghe nói anh sắp kết hôn.
Nguyễn Dụ: Chúc mừng, hạnh phúc nhé.
Gần như cùng lúc cô gửi tin, Giang Nguyên cũng gửi tới một dòng.
Giang Nguyên: Là Nguyễn Dụ thật à?
Hai tin nhắn chồng lên nhau, chưa đầy phút sau.
Giang Nguyên: Em nghe ai nói thế? Anh còn chưa có bạn gái, lấy đâu ra cưới xin.
Mũi Nguyễn Dụ chợt cay. Cô mở khung chat với Trần An An.
Nguyễn Dụ: An An, em nghe đâu tin Giang Nguyên sắp cưới thế?
Trần An An: À? Mạnh Diệu nói mà.
Mạnh Diệu là bạn cùng bàn hồi cấp 3 của cô, cũng là hàng sau của Nguyễn Dụ, giờ chuẩn bị cưới Trần An An.
Trần An An: Cậu ấy bảo Giang Nguyên đăng video cầu hôn trên朋友圈 mà.
Ngay sau tin nhắn này, tin của Giang Nguyên cũng hiện lên.
Giang Nguyên: Em hiểu nhầm chăng? Gần đây anh đang giúp thằng bạn chuẩn bị cầu hôn.
Nguyễn Dụ: Ừ, em nhầm rồi.
Nguyễn Dụ: Anh ngủ đi, làm phiền anh rồi.
Giang Nguyên: Bên anh đang là sáng sớm.
Giang Nguyên: Muộn thế này vẫn chưa ngủ. Em tìm anh chỉ vì chuyện này thôi à?
Ngón tay cô lơ lửng trên màn hình, chưa kịp nghĩ ra lời đáp thì chuông điện thoại vang lên. Nguyễn Dụ vội bắt máy: "Dạ, bà ơi."
Giọng bà cố nhỏ nhẹ như sợ làm phiền: "Cháu Dụ à, bà có đ/á/nh thức cháu không?"
"Không ạ, cháu sắp lên giường rồi. Bà gọi khuya thế có việc gì không?"
"Không có gì. Bà vừa gặp á/c mộng, thấy cháu ngồi khóc bên thùng rác, bảo không tìm được đường về. Bà lo quá nên gọi cho cháu thôi. Tối nay ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi ạ." Ngón tay Nguyễn Dụ vân vê sợi dây sạc, "Tối cháu ăn cơm thập cẩm, tô to quá ăn không hết."
"Không hết cũng phải cố, không no thì lấy sức đâu. Bà không ở bên, cháu phải tự chăm sóc bản thân, đừng hờ hững như trẻ con nữa."
Nguyễn Dụ ậm ừ, "Cháu biết rồi. Cô hộ lý Công đâu ạ?" "Cô ấy bảo nhà có việc, bà cho về sớm rồi." Bà đột ngột hạ giọng, "Thôi không nói nữa, y tá Lưu tới kiểm tra rồi. Bà cúp máy đây, cháu nhớ giữ gìn sức khỏe."
Nguyễn Dụ bật cười, "Vâng ạ. Chúc bà ngủ ngon."
Màn hình trở lại khung chat với Giang Nguyên. Sau hơn mười phút điện thoại, anh vẫn không nhắn thêm gì.
Nguyễn Dụ cảm thấy mình thật tự huyễn. Hơn năm năm trôi qua, có lẽ anh còn chẳng nhớ nổi mặt cô thế nào.
Cô đặt điện thoại xuống, chui vào chăn.
Ngủ đi, không có chuyện gì là một giấc ngủ không giải quyết được.
Tiếng nhạc từ tầng trên lọt qua trần nhà. Trong điệu nhạc rền vang, Nguyễn Dụ chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.
Cô như lạc về phòng học cũ với chiếc quạt trần ọp ẹp.
Bảy giờ sáng tinh mơ, ánh trăng mờ ảo sau mây, gió nhẹ lùa qua khung cửa. Chú chim sẻ đậu trên cành khẽ nghiêng đầu, lấp ló nhìn cô rồi thánh thót hót vang.
Thầy giáo dạo quanh lớp, khoanh tay sau lưng trở về văn phòng. Tiếng đọc bài râm ran khắp phòng.
Nguyễn Dụ ngó qua cửa sổ, thấy vài học sinh vội vã đạp xe vào trường, ba lô nặng trĩu sách vở mà vẫn nhẹ tênh như bay.
Giang Nguyên lén lút rút hộp sữa đậu dưới ngăn bàn, húp vài ngụm rồi ngáp ngắn ngáp dài. Cậu rút cuốn sách giáo khoa lớp 10 từ giá sách, chọt khuỷu tay vào cô: "Hôm qua thầy Trương dặn kiểm tra bài nào nhỉ?"
Nguyễn Dụ quay từ cửa sổ lại: "Thầy nói lúc nào?"
Giang Nguyên nghe vậy bật cười hả hê: "Thế ra mày cũng chưa học à? Thế thì tao yên tâm rồi."
Nguyễn Dụ không thèm để ý, quay sang hỏi Trần An An.
Cô lật sách đến bài "Biệt lại Kiều Kiều", Giang Nguyên cũng lật theo rồi chăm chú học bài.
Đang đọc thuộc lòng, Nguyễn Dụ đột nhiên thấy có vật gì đ/è nặng lên chân. Cậu ta cứ thế trườn sang, ép cô phải nghiêng người tránh.
Ban đầu cô cố lờ đi, nhưng càng lúc càng quá đáng. Nguyễn Dụ quay đầu lại, Giang Nguyên vẫn ngồi thẳng lưng, đôi chân dài duỗi thẳng chiếm chỗ, vải quần thể dục cọ vào áo khoác cô.
"Rút chân vào, chật quá." Nguyễn Dụ trừng mắt.
Giang Nguyên gi/ật mình, khép hai chân lại: "Xin lỗi, chân dài quá để không vừa. Mắt to thế làm gì? Tao không cố ý đâu."
Nguyễn Dụ không muốn cãi nhau: "Còn giãn ra là tao giẫm giày đấy."
Giang Nguyên vội né: "Dữ thế."
Nguyễn Dụ: "Tao còn chưa vạch ranh giới dưới đất đấy. Đừng có lấn sang nữa, làm tao không học bài được, lát nữa thầy Trương gọi lên không thuộc thì mày chép bài hộ à?"
Thầy Trương Vũ Thành là giáo viên dạy Văn, tuổi còn trẻ nhưng hay khoanh tay đi bộ như ông lão, học sinh nam trong lớp gọi thầy là "Trương ca".
Vừa dứt lời, chân ghế cô bị Trần An An đ/á nhẹ.
Thầy Trương cầm cốc trà đi tới, nở nụ cười hiền lành: "Hai em, xuống văn phòng thầy đọc bài riêng sau giờ học."
Thầy đi rồi, Giang Nguyên úp mặt xuống bàn, vai run run cố nhịn cười đến đỏ cả tai.
Nguyễn Dụ tức tối, đ/á nhẹ chân ghế cậu ta: "Có gì mà buồn cười."
Cô mở lại vở bài tập, lật sách giáo khoa ra, bắt đầu đọc thầm trong lòng.
Chương 8
Chương 6
Chương 5
Chương 6
Chương 13
Chương 8
Chương 7
Chương 9
Bình luận
Bình luận Facebook