Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Đến mức này mà còn có cả một đội nữ xếp hàng đuổi theo, đàn ông kiểu nam chính trong ‘Ác Nữ’ ai mà chẳng thích? Cô chỉ cần động n/ão một chút là hiểu ngay ấy mà. Hay là cô thích bị bạo hành tinh thần, bị vứt bỏ phũ phàng, càng không quan tâm cô lại càng mê? Nếu vậy thì tôi thật sự cần điều chỉnh phác đồ điều trị cho cô rồi.”
“Không đâu không đâu, em tuy có bệ/nh nhưng chưa đến mức đó... Chỉ là Quan Sơn Trạch hiểu lầm em...”
“Đó là vì biểu hiện của cô, hắn chưa hiểu được bản chất thật của cô.”
“Bản chất... của em?”
“Không gấp. Cô hẹn Tân Chi Kỳ gặp mặt, nói là tôi cũng sẽ đi. Chúng ta giải quyết vấn đề giữa cô và Tân Chi Kỳ trước.”
“Vâng. Tế Nguyệt giỏi quá.”
Tôi trở ra phòng khách gọi điện cho Tân Chi Kỳ, chợt thấy Quyền Tranh Minh mặt mày ủ rũ đứng nép vào góc tường.
Tôi nhớ lại lời Tế Nguyệt lúc nãy, không biết hắn nghe hết chưa.
“Cậu rửa bát xong rồi à?”
“Ừ.”
“Nghe hết cả rồi?”
“Rõ ràng tôi đã đền bù cho cô ấy cái bát mà...” Quyền Tranh Minh cúi đầu, khép nép dùng tạp dề lau tay, trông như con mèo hoang bị thương.
“Tế Nguyệt miệng lưỡi sắc bén nhưng lòng dạ mềm mại, chỉ với người thân thiết mới nói vậy thôi, cậu đừng để bụng.”
“Ờ...”
Sao tôi cảm giác hai người họ có gì đó không ổn nhỉ...
38
Tế Nguyệt đưa tôi đến tiệm làm đẹp quen của cô ấy, khuyên tôi thay đổi kiểu tóc.
Suốt nhiều năm nay tôi để mái tóc đen dài thẳng buông xõa, nhà tạo mẫu khen tóc tôi đẹp, giống một ngôi sao lớn.
Không hiểu đầu óc tôi thiếu sợi dây th/ần ki/nh nào, tôi hỏi: “Có phải giống Từ Hi Nhi không?”
“Đúng đúng đúng!”
Tế Nguyệt nhìn tôi đ/á/nh giá, tôi nói với cô ấy: “Chị bảo em phải tự nhìn nhận bản thân mà, mấy năm nay em đúng là đang học theo cô ta.”
Bạn bè của Tân Chi Kỳ gh/ét tôi cũng không phải không có lý do, nhìn tôi bắt chước cách ăn mặc, trang điểm, kiểu tóc của Từ Hi Nhi, họ thấy gh/ê t/ởm là đúng thôi.
Nếu không trải qua ranh giới sinh tử khiến tôi tỉnh ngộ, có lẽ tôi mãi mãi không thừa nhận mình từng vì muốn Tân Chi Kỳ để ý, mà nhu nhược bắt chước một người phụ nữ khác một cách vụng về.
Tôi nói với nhà tạo mẫu: “C/ắt ngắn đi, tôi muốn kiểu tóc tém tai, sau đó nhuộm màu xám bạc.”
“Mái tóc đẹp thế này, tiếc quá...”
“Không sao, không tiếc đâu, đáng lẽ nên c/ắt từ lâu rồi.”
Trong lúc chờ tóc bay màu, Tế Nguyệt và tôi ngồi cạnh nhau uốn tóc, xung quanh không có ai khác.
Cô ấy hỏi tôi: “Chúng ta có một chuyện chưa từng nói đến, tôi sợ em không chịu nổi.”
Tôi nuốt nước bọt, nhìn bản thân trong gương, không còn vẻ xanh xao yếu ớt như trước nữa, khí chất của Kiều Thuần đã pha trộn sự phóng khoáng đặc trưng của Kim Tịch Ái.
“Giờ có thể nói được rồi, em đã sẵn sàng.”
“Năm đó em bị cưỡ/ng hi*p, tại sao vẫn không rời xa Tân Chi Kỳ?”
“Lúc đó anh ấy đối xử rất tốt với em, túc trực bên giường bệ/nh động viên em ăn uống. Kẻ cưỡ/ng hi*p em cũng bị anh ấy bức đến phá sản, giờ vẫn còn trong tù. Em và anh ấy ở bên nhau lâu như vậy, thời gian ở cạnh nhau còn không bằng mấy tháng đó.”
“Em nghĩ anh ta đối tốt với em là vì yêu hay vì bù đắp? Lúc đó em có nhận ra không? Hay em giả vờ đó là tình yêu?”
“Là bù đắp, lúc đó anh ấy cảm thấy có lỗi với em. Chị nói đúng, lúc đó em biết, nhưng em tự lừa dối bản thân. Hơn nữa lúc đó em cũng đang tự trách mình.”
“Tại sao tự trách? Em đã làm gì sai?”
Nói ra những chuyện này rất khó, nhưng tôi biết, nếu trên đời này còn tin được ai, người đó chắc chắn là Tế Nguyệt.
“Bởi vì... lúc đó tên đó định cưỡ/ng hi*p Từ Hi Nhi. Chúng tôi tham dự cùng một buổi tiệc, dáng lưng em lại giống cô ta đến thế, hắn đã nhầm chúng tôi. Sau đó em luôn nghĩ, phải chăng mình quá không biết mình biết ta, ham muốn quá nhiều, nên mới bị trừng ph/ạt như vậy. Cứ an phận làm đối tượng kết hôn hợp đồng không được sao, đừng mơ tưởng tình yêu của anh ấy không được sao, đừng bắt chước người anh ấy yêu không được sao... Em luôn nghĩ như thế.”
“Câu hỏi cuối cùng, đến tận bây giờ, em vẫn tự trách mình chứ?”
Tôi uống một ngụm trà đỏ bên cạnh, nén cảm giác nghẹn lại trong cổ họng: “Ừ. Em cảm thấy có những tổn thương là do mình tự chuốc lấy.”
“Tôi hy vọng em có thể thành thật nói những suy nghĩ này với Tân Chi Kỳ, đối mặt thẳng thắn với vấn đề giữa hai người, làm được không?”
“Được ạ.”
“Giỏi lắm.”
39
Chúng tôi gặp Diệp Dương đang đi xuống thang máy, sau lưng hắn có vài người, tay xách cặp công văn vận đồ Tây trang, trông như đang xử lý công việc.
Đối mặt thoáng qua, hắn không nhận ra tôi ngay, cho đến khi tôi chào hắn.
“Kiều Thuần?”
Ánh mắt hắn liếc qua tôi và Tế Nguyệt, có lẽ muốn hỏi về mái tóc xám của tôi, nhưng tóc tím mới nhuộm của Tế Nguyệt còn nổi bật hơn, nên hắn hỏi tôi: “Cậu đến đây làm gì?”
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 8
Chương 6
Chương 6
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook