Sự tha thứ lần này đến lần khác cũng giống hệt nhau.
Tôi không thể kiểm soát được mà trở nên tê liệt, nhìn mẹ với ánh mắt lạnh lùng khi bà vừa khóc lóc đ/au đớn tột cùng, rồi sau đó lại nịnh nọt một cách cẩn trọng.
Tôi tưởng rằng mình sẽ không còn thất vọng hơn ngày hôm nay nữa.
Nhưng đằng sau sự thất vọng, còn là tuyệt vọng.
Năm mười một tuổi, tôi bị bố đ/á/nh đến g/ãy xươ/ng.
Dù mẹ nói gì, tôi vẫn nhất quyết đi báo cảnh sát.
Bà khóc lóc quỳ xuống c/ầu x/in tôi, bảo rằng nếu tôi báo cảnh sát là đang ép bà phải ch*t.
Một người mẹ quỳ xuống trước mặt con gái.
Tôi bị đóng đinh ch/ặt chẽ trên cây cột ô nhục của đạo đức.
Không lối vào, không lối thoát.
Bà có yêu tôi không?
Tôi đã không còn phân biệt được nữa.
Có lẽ là có yêu, nhưng tình yêu của bà dành cho bố gần như đã vắt kiệt bà.
Cuối cùng, phần dành cho tôi chẳng còn là bao.
Những chiếc bát vỡ trong nhà nhiều không đếm xuể, vì cuộc sống chật vật, mẹ luôn giữ lại những thứ còn dùng được.
Bà dành chiếc bát tốt nhất cho bố dùng, chiếc tốt thứ hai để lại cho tôi, còn chiếc mép vỡ nhiều nhất thì dành cho chính mình.
Về sau.
Bát vỡ ngày càng nhiều, ngay cả bản thân bà cũng không phân biệt nổi tốt x/ấu.
Mọi người cầm trên tay những chiếc bát vỡ giống nhau.
Khiến cuộc sống trở nên tồi tệ như nhau.
Bố đòi tiền ngày càng nhiều, mỗi ngày về tâm trạng càng tệ, ra tay càng nặng.
Thế nhưng vài ngày sau, bố bỗng nhiên rạng rỡ hẳn lên.
Không chỉ m/ua một con gà quay về, mà còn m/ua cho mẹ một chiếc váy mới.
Mẹ tưởng rằng mùa xuân đã đến.
Không ngờ lời của bố khiến bà như rơi vào mùa đông giá lạnh.
Bố nắm tay bà:
"Uyển Nhu à, ở sò/ng b/ạc của chúng ta, có một đại gia kia, người ta giàu có lại tài giỏi. Ông ấy rất ngưỡng m/ộ em, em mặc chiếc váy này, tối mai đi ăn cơm với ông ấy nhé?"
Mẹ vốn dĩ rất xinh đẹp, là mỹ nhân nổi tiếng trong thị trấn.
Nụ cười trên mặt bà đông cứng lại, đờ đẫn nhìn vào mắt bố.
Chậm rãi nói: "Chỉ là ăn cơm thôi sao?"
Như đang x/á/c nhận điều gì đó.
Bố ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn thẳng.
Ông ta nói: "Uyển Nhu, xin em giúp anh một lần này thôi, đại gia bảo sau này sẽ dắt anh đi ki/ếm ăn, anh có thể cho em sống cuộc đời sung sướng."
Mẹ ngồi đó, r/un r/ẩy không thốt nên lời, như một con rối bị rút hết linh h/ồn, trong chốc lát già đi mười tuổi.
Tôi chưa từng thấy bà như thế bao giờ.
Giống như mọi hy vọng đều tan biến.
Bố tưởng bà sẽ không đồng ý, quay sang ch/ửi rủa bà thậm tệ:
"Mày không phải trên giường lão kêu gào rất vui sao? Sao đổi người lại không được rồi?
"Mẹ kiếp, mày còn không bằng một lớp da gót chân vợ thằng Trương Tưởng!"
Vợ Trương Tưởng tôi biết, sống ở đầu phía tây thị trấn.
Bạn học bảo bà ấy là làm gái.
Làm gái nuôi chồng.
Mẹ đã khóc như mưa, bà kéo tay áo bố bảo ông đừng nói nữa.
"Con đi, con đi!"
3
Tối hôm đó, bố kéo bà nói rất nhiều lời ngọt ngào, đêm ngủ ngáy còn to hơn.
Mẹ ôm tôi ngủ trên chiếc giường nhỏ trong phòng chứa đồ bên cạnh.
Miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Trước đây anh ấy đối với mẹ rất tốt, sau này cũng sẽ tốt, phải không con?"
Tôi hỏi:
"Thế bây giờ thì sao?"
Bà quay đầu nhìn tôi chầm chậm, khóe mắt ướt đẫm.
"Trước đây anh ấy đối với mẹ rất tốt, lúc chưa có con anh ấy thật sự rất tốt với mẹ, nếu không có con, nếu không có con thì liệu rằng..."
Tôi không nói gì, chỉ nhìn sâu vào bà, trong mắt chất chứa nỗi buồn.
Tôi tưởng trái tim này sẽ không còn đ/au nữa.
Bà bỗng tỉnh táo, nhận ra mình vừa nói gì.
Ôm lấy tôi, lắc đầu giải thích:
"Thanh Thanh, mẹ không có ý đó, mẹ không có ý đó đâu."
Cho đến khi tôi ngủ, bà vẫn thì thầm tự nói với chính mình.
Chiều hôm sau, tan học về.
Trong nhà không một bóng người.
Tôi đẩy cửa phòng ngủ, mẹ mặc chiếc váy trắng mới tinh, nhắm mắt nằm yên trên chiếc giường cưới của bà và bố, trên tường phía trên đầu treo tấm ảnh cưới của họ.
M/áu từ cổ tay mẹ từng giọt từng giọt nhỏ xuống, sắp cạn khô.
Dưới đất là một vũng m/áu đã khô một nửa.
Cơ thể cũng trở nên cứng đờ.
Mẹ đã t/ự s*t.
Bà ch*t trong giấc mơ do chính mình dệt nên.
Trái tim bố từ lâu đã trống rỗng, nhưng mẹ luôn nghĩ rằng mùa xuân tới nó sẽ đ/âm chồi, cuối cùng bao hy vọng chất đầy đổ vỡ, thân x/á/c và tâm h/ồn cùng ch*t lại chính là bản thân bà.
Lời xin lỗi thật sự là sự đền đáp và bù đắp, lời xin lỗi bằng miệng chỉ là kế khổ nhục, vì thế bố hoàn toàn không đáng được tha thứ.
Nhưng mẹ chẳng bao giờ nghe vào.
Năm đó tôi mười một tuổi, từ đó về sau không còn mẹ nữa.
Từ đây, mọi giông tố cuộc đời đổ dồn vào tôi.
Cơn gi/ận dữ của bố cũng chỉ mình tôi gánh chịu.
Không còn ai ôm tôi vào giấc ngủ, không còn ai gọi tôi là Thanh Thanh.
Hương thơm dịu dàng của mẹ biến mất, thay vào đó là mùi rư/ợu th/uốc hôi thối khắp nhà.
Sau khi mẹ đi, bố không những không đ/au buồn, ngược lại còn ch/ửi rủa bà không biết điều, thậm chí không tổ chức một đám tang tử tế cho bà.
Mỗi lần nắm đ/ấm sau cơn say quật ngã tôi xuống đất, theo đó dậy lên là nỗi c/ăm h/ận thấu xươ/ng dành cho ông ta.
Ông ta đ/á/nh tôi, tôi liền báo cảnh sát.
Tôi từng ngây thơ nghĩ rằng báo cảnh sát có thể giải quyết mọi vấn đề.
Nhưng ông ta bị giam vài ba ngày, khi ra ngoài cơn gi/ận càng dữ dội, ra tay một lần nặng hơn một lần.
Tôi bị đ/á/nh đến nôn ra m/áu, bị đ/á/nh đến m/ù tạm thời.
Vô số lần chóng mặt hoa mắt, tôi từng tưởng mình sẽ ch*t.
Đáng buồn thay, không.
Có lẽ vì, ông ta phải ch*t trước tôi.
Tôi h/ận ông ta, tôi còn h/ận chính mình hơn.
Tôi h/ận bản thân sao lại nhút nhát đến mức không dám đ/á/nh trả.
Tôi h/ận bản thân sao cứ nhìn thấy ông ta là không kìm được r/un r/ẩy toàn thân.
Tôi h/ận bản thân sao lại sợ một thứ còn không bằng loài s/úc si/nh.
Nỗi c/ăm h/ận ấy nâng đỡ tôi sống lay lắt.
Cuộc sống trôi qua như một đống bùn tanh.
Bốc mùi kinh t/ởm.
Vì nhà nghèo, không mẹ thương, không bố quản, học lực bình thường, ít nói.
Tôi trở thành mục tiêu bị b/ắt n/ạt ở trường cấp hai.
Chúng coi tôi như đề tài bàn tán, vừa cô lập tôi, vừa chế nhạo tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook