Giấc Mộng Như Ban Đầu (Ngoại Truyện)

Chương 26

04/09/2025 10:05

“Muội làm gì thế? Chẳng lẽ cũng muốn dọn đến đây ở cùng ta?”

Trưởng tẩu cười đùa, tôi cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

“Trưởng tẩu đừng đùa kiểu mạng người như vậy.”

Tôi liếc nhìn Trưởng huynh nói.

Ta không phải Bảo Châu, gan nhỏ, sợ Trưởng huynh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình.

Trưởng tẩu quay nhìn người trong cửa sổ, bật cười khúc khích.

“Bảo Châu hôm nay sẽ về, nàng ấy muốn ăn lệ chi, Vương gia đi m/ua rồi, m/ua xong sẽ đón nàng về.”

Người trong khung cửa khẽ động, khóe miệng dương lên nụ cười, vội đóng cửa sổ lại, giờ chắc thật sự đọc sách rồi.

“Trên đời này người đáng gh/ét nhất chính là Trưởng huynh! Đến Đoàn Tử còn biết nhường cô, chỉ có hắn không chịu được. Hắn chiếm giữ A Tỷ suốt bốn mùa, ta chỉ ở vài ngày sao đã không vui?”

Bảo Châu bụng chưa lộ, người mềm oặt dựa bàn, miệng lẩm bẩm trách Trưởng huynh.

Trưởng tẩu xoa đầu nàng dỗ dành, ta nghĩ mới tháng Năm, Vương gia đi đâu m/ua lệ chi?

“Đây là tiền riêng của ta, đưa Trưởng tẩu giúp ta ki/ếm thêm.”

“Chẳng sợ lỗ sao?”

“Lỗ thì lỗ, ta tuy không giỏi buôn b/án nhưng hiểu đạo lý được mất. Nếu thật lỗ, chẳng còn có Tam Lang sao? Dù sao hắn cũng không để ta ch*t đói.”

“Phải, người giỏi nhất nhà chính là Tam huynh. Hắn có nghề, dù đến đâu cũng không để em đói.”

Ta đắc ý gật đầu, Ôn Nhượng nhà ta vốn tốt.

“Không hiểu sao người tốt vào nhà ta, mặt dày dần lên.”

“Ừ nhỉ! Không hiểu vì sao nhỉ?”

Ta nghiêm túc hỏi, Trưởng tẩu cùng Bảo Châu nghe xong đều cười, Đoàn Tử thấy vậy cũng cười theo.

Hạ chí, ngày tháng thật đẹp.

A Phụ nói ngày lành nên đi ăn nhờ, cả đoàn người rầm rộ băng qua cổng vô dụng sang phủ Vương gia dùng cơm.

Vương gia không biết tìm đâu được lệ chi, trán còn đẫm mồ hôi, nhìn chúng tôi dẫn Bảo Châu về.

A Phụ A Nương gọi réo ân cần, Bảo Châu cầm khăn lau mồ hôi cho chàng, miệng lẩm bẩm nói không ăn lệ chi cũng được.

“Không ăn được thì thôi, còn bắt nàng khổ sở. Ta thấy Thập An quá nuông chiều ngươi rồi.”

A Nương nói.

“A Nương đừng trách nàng, hiếm khi nàng thèm ăn gì, tìm về cho ăn là được, chẳng phải tìm không ra.” Vương gia bênh vực Bảo Châu.

A Nương thương con rể, cũng thương Bảo Châu, cười nói “Cứ chiều nàng đi!” rồi thôi.

Lũ trẻ nô đùa ồn ào trong sân, mệt thì chạy đến trước mặt A Phụ A Nương đòi nước.

A Phụ vuốt râu bạc cười ha hả, A Nương tự tay cho chúng uống nước.

Ôn Nhượng khẽ bảo ta: “Chúng mình cũng sinh con nhé!”

Ngày tháng trôi qua êm đềm, nhưng cũng không hẳn.

Trưởng huynh với Trưởng tẩu cũng cãi vã, nhưng nửa ngày lại hòa.

Nhị huynh tính tình ôn hòa, chưa từng to tiếng với Nhị tẩu, có lẽ Nhị tẩu được giáo dưỡng chu đáo nên khiêm tốn lễ độ, trong nhà nàng vất vả nhất nhưng chẳng bao giờ than phiền, như tận hưởng niềm vui.

Cả nhà đều thấu hiểu nỗi khổ của nàng, nhưng bản thân nàng không bao giờ kể công.

Ta cùng Ôn Nhượng cũng cãi nhau, chỉ ta tính hay quên, cãi xong là quên ngay. Hắn tính tình hiền lành chậm chạp, không hay chấp nhặt, nên mọi việc đều nhẹ nhàng trôi qua.

A Phụ A Nương vô lý nhất, con trai cãi nhau với dâu, nhất định lỗi tại con trai.

Con dâu con gái cháu nội cháu ngoại đều có chỗ trên sập, riêng con trai thì không.

Mỗi lần nhìn cả nhà quây quần ấm cúng, ta cảm tưởng như đang mơ.

Lão thái thái nhà ta nói ta không đủ phúc hưởng phúc họ Du, nay ta lại gả được vào gia đình danh giá nhất kinh thành.

Đến giờ ta vẫn không hiểu Ôn Nhượng thích ta điều gì.

Chỉ biết giờ đây những thứ ấy không quan trọng nữa, nắm ch/ặt hiện tại mới là điều cốt yếu.

Chuyện cũ tựa khói mây, lão thái thái, A Phụ, Nam Sanh - những kẻ không ưa ta giờ chẳng làm tổn thương ta được mảy may.

Bởi lòng ta đã đầy ắp yêu thương, những thứ không quan trọng kia đều buông bỏ cả rồi.

- Nam Lâu kết -

Trưởng công chúa:

Ta là trưởng công chúa Đại Khánh.

Tuy xưng trưởng nhưng kém các hoàng huynh những bảy tuổi.

Phụ hoàng ta là minh quân thủ thành, chỉ sinh nhiều hoàng tử.

Mẫu phi sinh ta khi Cửu hoàng huynh đã bảy tuổi.

Ta là trưởng nữ của phụ hoàng, so với các hoàng huynh được phụ hoàng sủng ái hơn hẳn.

Từ khi nhớ việc đã thường ngồi trên gối phụ hoàng, khi được ngài bế ẵm hoặc cõng sau lưng.

Trong cung chỉ mình ta được đặc cách này.

A Nương vốn chỉ là Mỹ nhân, vì sinh ta nên phong Tuệ phi.

Từ khi ta ra đời, hậu cung lần lượt có thêm ba công chúa, nhưng không ai sánh bằng ta.

Giữa các huynh muội, chỉ mình ta được gọi phụ hoàng là A Đa, cũng chỉ mình ta theo các hoàng huynh đến trường.

Như lời phụ hoàng, có lẽ ta thật sự thông minh.

Nhưng ta nghĩ phần nhiều do ta xinh đẹp.

Thái Tổ nhà ta tướng mạo thô kệch, dù hậu cung toàn mỹ nhân nhưng qua bao năm vẫn không cải thiện được nhan sắc cho tử tôn họ Triệu.

Chỉ ta và Thất hoàng huynh là ngoại lệ, nên phụ hoàng đặc biệt yêu quý.

Có lẽ vì u uất quá độ, khi ta chưa đầy mười ba tuổi, A Nương đã băng hà.

Danh sách chương

5 chương
06/06/2025 09:35
0
06/06/2025 09:35
0
04/09/2025 10:05
0
04/09/2025 10:04
0
04/09/2025 10:02
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu