An Như Vãn thấy tôi thật sự định rời đi, lập tức hoảng hốt, bám vào ghế quỳ xuống đất gào thét: "Cô không muốn biết nửa năm nay đã xảy ra chuyện gì sao? Không phải cô muốn trả th/ù tôi ư? Bỏ đi như thế này chẳng phải rất hèn nhát sao?"
"Diệp Thanh Thanh, dám đối mặt với tôi đi! Gọi cảnh sát bắt tôi có ý nghĩa gì? Có bản lĩnh thì thả tôi ra, chúng ta công bằng cạnh tranh, để Lâm Vực tự lựa chọn!"
Đồ mạo danh chỉ có vậy.
"Bà có tư cách gì để cạnh tranh với tôi?" Tôi xoay người một cú đ/á ngược, đ/ập cô ta dính vào tường.
Năm xưa khi bảo mẫu bỏ trốn giữa đêm, không dám lấy cổ vật của ông tôi nhưng đã cuỗm sạch tiền mặt trong nhà. Ông tôi tốt bụng, nghĩ tới việc tôi mồ côi, bả đã chăm sóc tôi 14 năm nên không truy c/ứu. Tôi không nỡ làm ông đ/au lòng, suốt thời gian qua không tiết lộ bả thường xuyên lấy tr/ộm đồ của tôi cho con gái mình.
"An Như Vãn, tôi đã trưởng thành rồi."
"Lần này, các người không thể lấy tr/ộm thứ gì của tôi nữa." Tôi lạnh lùng nói xong, quay lưng rời khỏi phòng thẩm vấn.
... (phần còn lại của bản dịch)...
Tôi lạnh lùng yêu cầu đám đông giải tán, lôi An Như Vãn đang gào thét vào trong biệt thự.
Bình luận
Bình luận Facebook