Kẻ á/c tự có kẻ á/c trị.
Khi tôi hối hả chạy đến, vở kịch đã gần hồi kết.
Bố tôi nằm bất động trên nền đất, bọt trắng sủi mép.
Con người ngang ngược cả đời ấy, giờ đã gục ngã vì trúng phong.
Viên Hoán Hoán bị người nhà anh họ trói ch/ặt tay, nhét vào xe.
Hãy đi hưởng số phận tốt đẹp của cô đi.
Mẹ tôi nhìn thấy tôi như bắt được phao c/ứu sinh.
"Chiêu Chiêu! Con đến đúng lúc lắm! Bố con trúng phong rồi!"
"Dù sao bố mẹ cũng sinh thành nuôi dưỡng con, con phải ra tiền chăm sóc ông ấy!"
Tôi gật đầu: "Đúng vậy."
Nét mặt bà thoáng hiện vui mừng.
"Về mặt pháp lý, tôi đúng có nghĩa vụ phụng dưỡng. Vậy nhé, các người cứ kiện đi, bao nhiêu tiền tôi cũng chi."
"Mấy đồng tiền ấy, tôi không thiếu. Coi như tiền m/a chay cho các người."
"Muốn tôi quỳ dưới giường hầu hạ? Đời sau... cũng đừng mơ!"
Tôi đứng thẳng người, không còn là cô bé ngày xưa cam chịu đò/n roj.
Người phụ nữ đứng ngoài cửa sổ nghe tiếng tôi kêu c/ứu mà vẫn hí hửng đếm tiền bỏ đi, không xứng làm mẹ.
26
Nghe bác Xuân Phương kể, sau khi bố tôi trúng phong, nhà có mấy chủ n/ợ đến đòi tiền.
Đều nói là n/ợ c/ờ b/ạc của Viên Bảo.
Lại còn nhà có con gái bị Viên Bảo làm cho chửa hoang, dẫn cả đám đến gây sự.
Mẹ tôi đem hết tiền thách cưới nhà anh họ ra vẫn không đủ trả.
Bất đắc dĩ, bà bị mấy chủ n/ợ áp giải đi làm thuê trả n/ợ.
Mỗi ngày làm mười hai tiếng, đến kỳ lương lại có mặt đúng giờ để thu tiền.
"Mấy tay chủ n/ợ hung dữ lắm, mẹ mày sợ phát khiếp."
Bà ấy sợ thật, điện thoại tôi đổ chuông liên tục.
Chẳng mấy chốc tôi đã hủy số cũ, đổi sim mới.
Tôi và Chu Tri Tử khóa cửa nhà cũ, dọn đi hẳn.
Lần này chúng tôi b/án căn nhà trong thành phố, chuyển đến khu chung cư cao cấp an ninh tốt hơn.
Trước khi đi, tôi lén đến nhà anh họ xa.
Lướt qua cửa sổ sau, tôi nghe tiếng Viên Hoán Hoán gào thét.
"Đồ khốn nạn! U hu hu! Tại sao lại là tao?"
"Tao không chịu sống kiếp này! U hu hu! Đáng lẽ phải là mày!"
"Tao nguyền rủa mày ch*t thảm! Nguyền rủa tất cả chúng mày!"
...
Mạnh mẽ hơn hồi tôi nhiều.
Tạm biệt, Viên Hoán Hoán.
So với em, còn bao cô gái khác đáng được chị yêu thương.
27
Những ngày tháng viên mãn ấm áp.
Tôi và Chu Tri Tử lại cầm sách, chuẩn bị thi tự học, thực hiện giấc mơ giảng đường.
Học nhiều luôn tốt.
Kiến thức tiếp thu, đạo lý thấm nhuần, dù hiện tại vô dụng, nhưng biết đâu mai sau lại hữu dụng.
Ngọc Chi quyết tâm đến vùng núi theo hiệu trưởng nữ đi dạy, chúng tôi đều ủng hộ.
Bàn bạc thống nhất, chúng tôi trích một khoản hỗ trợ đặc biệt cho nữ sinh nghèo.
"Nên đặt tên quỹ là gì?"
"Chị dâu đặt đi."
Tôi đỏ mặt: "Chị biết gì đâu?"
Nhưng cuối cùng không từ chối được.
Ngàn vạn cô gái bị trói buộc kia ơi, hãy tin vào sức mạnh bản thân, dũng cảm kiên trì.
Từ bùn lầy đứng dậy, bước đến nơi ánh đèn rực rỡ, tái sinh cuộc đời.
"Gọi là 'Tân Sinh' vậy."
-Hết-
Chúc ngày mới bình an
Bình luận
Bình luận Facebook