Chữ trên thiếp ngắn đậm nét trầm hòa, cùng nét chữ với tấm thiếp lần trước 'Cố nhân tặng, kính mời cười nhận' y hệt như nhau.
Ta khẽ vuốt qua những con chữ như toát ra hơi ấm êm đềm, ngón tay dường như cảm nhận được sự ấm áp ấy.
Ta cũng kẹp tấm thiếp ngắn này vào cùng quyển sách ấy, đặt bên gối.
Vừa an nhàn nơi tân gia chẳng bao lâu, Thôi Nguy lại tới.
Ta chẳng cho hắn vào cửa, hắn liền đứng ngoài sân mỉm cười ngắm nhìn trạch viện, gật đầu nói: 'Chỉ Toàn, nguyên lai nàng có tâm tư như thế, là ta đã phụ nàng, trước kia hiểu lầm nàng rồi.'
Ta nghi hoặc cảnh giác nhìn hắn, quả nhiên nghe hắn nói: 'Chiêu Dương luôn bảo nàng hòa ly là muốn làm ngoại thất của ta, ta vốn chẳng tin, nay thấy nàng bày biết trạch viện y hệt như xưa, biết ngay trong lòng nàng vẫn nhớ tới ta.'
Ta thực sự tức đến phì cười: 'Ta thích bày biết phòng ốc như thế, chẳng liên quan gì đến ngươi. Nếu ngươi còn m/ập mờ như vậy, ta sẽ báo với Chiêu Dương Công chúa, rồi báo lên Cô Phương Các, khiến ngươi—'
'Muội muội chớ sợ, ta nay giúp nàng dạy dỗ hắn.' Một thanh âm lạnh lùng đột ngột vang lên, chưa kịp rõ chuyện gì, Thôi Nguy đã bị quật ngã xuống đất. Một bóng trắng lóe nhanh bên hắn, tiếng đ/á/nh đ/ập vang liên hồi, Thôi Nguy rên rỉ đ/au đớn. Ta nhận ra người nữ tử đ/á/nh hắn, là tỷ muội Cô Phương Các, chuyên trách hình ph/ạt.
Nàng đ/á/nh xong Thôi Nguy, khoái trá vỗ tay, bảo ta: 'Bởi chuyện riêng của muội muội gần đây ồn ào khắp nơi, phụng mệnh các chủ giám sát nàng, giờ biết là tên khốn này quấy rối nàng, ta về tất tâu thật với các chủ. Muội muội yên tâm, sau này nếu hắn còn quấy rối, nàng cứ tìm ta tới giúp nàng đ/á/nh hắn!'
Ta tạ nàng, nàng nhanh chóng rời đi.
Thôi Nguy nằm vẹo dưới đất đ/au ê ẩm, nhìn ta: 'Chỉ Toàn, ta đ/au lắm... Chỉ Toàn...'
Hắn giơ tay về phía ta, y hệt dáng vẻ khi xưa hắn ốm đ/au khổ sở.
Lúc ấy ta luôn lập tức tới nắm tay hắn, an ủi, ban cho hắn mọi thứ hắn muốn.
Nhưng giờ đây, ta quay người bước vào viện của mình, khép cửa lại.
'Đường Chỉ Toàn!' Thôi Nguy ngoài sân gào lên, 'Nàng còn có lương tâm không!'
Ta vẫn không đáp, hắn ngoài kia gào thét hồi lâu thấy vô vị, im bặt.
Có lẽ đã đi rồi.
Khi trong lòng ta nảy sinh ý hòa ly, hắn đã rời xa ta lắm rồi, cớ sao tự hắn chẳng hiểu?
24
Thọ thần Thái hậu sắp tới, Hoàng thượng sai người tới truyền chỉ, lệnh ta chế một chiếc giáp đặc biệt mỏng nhẹ tựa lông chim, làm lễ vật kính dâng Thái hậu. Ta chưa từng khảm giáp phiến vào thường phục, vừa dùng vật liệu mềm mại hơn để chế giáp phiến mỏng nhẹ hơn, vừa tìm trên thường phục của Thái hậu do nha thành y tống tới mọi vị trí thuận tiện khảm giáp phiến.
Đúng ngày thọ thần Thái hậu, ta mang giáp đặc biệt mới chế vào cung. Đường vào cung rất dài, khắp nơi toàn hoàng thân quốc thích cùng quan viên tại triều. Họ nhìn ta với sắc mặt khác nhau, đa phần là vẻ kh/inh bỉ chê bai một nữ tử chiếm chức quan vốn thuộc nam nhân. Nhưng bởi hộp lễ ta bưng trên tay có dấu hiệu kính dâng Thái hậu rõ ràng, họ chẳng dám ăn nói vô lễ, chỉ dùng ánh mắt không ngừng quét qua người ta.
Một mạnh theo thái giám dẫn đường vào Ninh Thọ cung của Thái hậu, chỉnh tề hành lễ rồi dâng hộp lễ, hai m/a ma giơ chiếc y bào lên mở rộng cho Thái hậu xem. Thái hậu xem xong khen ngợi không ngớt, gọi ta tới gần ngắm kỹ, cười nói: 'Nhìn là người lanh lợi, tay nghề còn hơn Hoàng thượng nói, quả nhiên xứng là nữ quan duy nhất trong triều.' Thái hậu nắm tay ta bảo: 'Ai gia thích nữ tử xuất thân Cô Phương Các, một lòng vì nước, tâm không hai chí.
Thôi, hôm nay cứ theo bên ai gia, thích ăn gì muốn gì, đều chiều nàng trước.'
Ta tự nhiên khẩn thiết tạ ơn, chỉ thoáng cảm thấy sự sủng ái của Thái hậu đến hơi đột ngột.
Nhưng có lẽ Thái hậu vì Hoàng thượng vời hiền tài chăng? Bởi thợ chế giáp xuất sắc có thể địch ngàn quân.
Ta theo Thái hậu vào yến tiệc, ngồi bên cạnh tọa phụ của Thái hậu. Thái hậu ngự nơi cao vị nữ tịch, nhìn xuống toàn quý nữ danh môn, phu nhân đại hộ, áo thơm bóng liễu cười nói vui vẻ, cảnh tượng hòa lạc ngát hương.
Chiêu Dương Công chúa hiển nhiên ngồi đó, nhưng lại dáng chán chẳng muốn trò chuyện với ai, chỉ ủ rũ uống rư/ợu.
Trong tiệc, một phu nhân quý tộc diễm lệ đứng lên kính rư/ợu Thái hậu, lanh lảnh cười: 'Thái hậu nương nương hãy cho các muội muội chưa xuất giá ở đây một lời chuẩn x/á/c đi, rốt cuộc đã chọn trúng thiên kim nhà nào cho Thịnh Hầu gia? Để kẻ trúng tuyển cùng người không trúng đều an tâm vậy!'
Các nữ tử đều cười lên, Thái hậu cũng cười đáp: 'Chẳng bằng ai gia gọi Thịnh Lan tới, các nàng tự hỏi hắn?'
Phu nhân lanh lảnh lập tức vỗ tay: 'Hay lắm hay lắm, được chiêm ngưỡng phong thái Hầu gia, chúng ta vô cùng vinh hạnh!'
Thái hậu cười sai người đi gọi Thịnh Lan tới, lại sắp đặt trước nữ tịch dựng mấy tấm bình phong vân sa, vừa giữ lễ phòng nam nữ, vừa để các nữ tử sau bình phong nhìn thấy Thịnh Lan.
Trước mặt mọi nữ quyến đều dựng bình phong, trừ ta.
Thái hậu nhìn ta cười nói: 'Nữ tử Cô Phương Các không khác gì nam nhân, huống chi Lục đại nhân tại triều làm quan, đã gặp Thịnh Lan rồi.'
Ta thoáng cảm nhận Thái hậu có ý thăm dò, nhưng chẳng thể nói nhiều, chỉ gật đầu: 'Tuân theo an bài của Thái hậu, nhưng vi thần vẫn nên lùi nhẹ về sau thì hơn.'
Thái hậu nhìn ta mỉm cười, không ngăn cản.
Ta lùi ra sau Thái hậu năm bước, hơi ẩn sau nghi trượng phiến.
Theo tiếng tâu của thái giám, Thịnh Lan từng bước đi tới.
Áo huyền mũ báu, đai ngọc móc vàng, phong thái thanh quý ung dung.
Đợi tới gần mới phát hiện, hôm nay hắn khác mọi khi ta thấy, tóc buộc gọn gàng, cả khuôn mặt lộ rõ, bên trái từ chân mày tới gò má có một vết s/ẹo dài sâu, nhìn rất dữ tợn.
Sự mong đợi của các nữ tử rõ ràng đọng lại, nhất thời yên lặng như tờ.
Ta chẳng biết bình thường Thịnh Lan vào cung ăn mặc thế nào, nhưng hiển nhiên người ngồi đây thấy vết s/ẹo này của hắn rất ít.
Bình luận
Bình luận Facebook