1
Ta cùng muội muội đồng nhập Thanh Lâu.
Nàng sợ hãi nơi dơ bẩn hỗn lo/ạn trong lầu xanh, ta liền thay nàng đỡ đò/n khắp chốn, cam tâm sa đoạ thành đồ chơi dưới hạ bộ thiên hạ.
Tiền ta ki/ếm được dốc hết cung nàng học hành, ăn uống, m/ua sắm đồ chơi.
Khiến nàng từ nhỏ cầm kỳ thi hoạ tinh thông, một khúc "Kinh Hồng" làm kinh động bốn phương.
Ấy vậy mà khi nàng một sớm gả vào vương tộc, lại bắt đầu kh/inh rẻ thân phận tỷ tỷ này của ta.
Chẳng những c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ với ta sạch sẽ, thậm chí tà/n nh/ẫn c/ắt lưỡi ta, l/ột da sống, ném ta lên hoang sơn, sai mấy con chó hoang đói meo đến gặm thịt ta, lấy da ta l/ột ra làm thành tấm thảm, đặt ngoài cửa mặc người giẫm đạp.
Nàng đứng bên nhìn, cười rạng rỡ vô cùng.
Ta mãi không hiểu vì sao nàng đối với ta tà/n nh/ẫn dường ấy.
Mãi đến một hôm.
Nàng đứng trước h/ài c/ốt ta, nở nụ cười hoa tươi nói: "Đành vậy thôi tỷ, ai khiến Thất Hoàng Tử mãi thích chị cơ chứ."
2
Ta mở mắt ra, vào tầm mắt là rèm hồng đào thơm ngát, trên nóc gỗ đàn hương trong phòng vẫn treo một dải lụa trắng.
Cảm giác quen thuộc dữ dội ập tới.
Chuyện gì thế, chẳng phải ta đã ch*t rồi sao?
Ta vội ngồi dậy, bóp mạnh chính mình, đ/au đớn dữ dội tràn về.
Ta... ta trùng sinh rồi!
Ta nhìn dải lụa kia, ký ức như triều dâng vỗ về.
Ta tên Tô Thanh Ca, nàng gọi Tô Vi Lan, thời lo/ạn chìm nổi, chiến hỏa tơi bời, ta cùng nàng lạc gia nhân, bị b/ắt c/óc b/án vào lầu xanh.
Mụ Tú Bà để tiện gọi, bèn bỏ họ chúng ta, chỉ gọi tên mà thôi.
Đây là lúc ta mới vào lầu xanh, khi đó nhất thời u uất muốn t/ự v*n, sau cùng bị mụ Tú Bà kịp thời phát hiện c/ứu xuống.
Khi ấy Tô Vi Lan biết chuyện, khóc lóc bảo ta hãy ch*t trước, nàng theo sau ngay.
Thấy nàng mắt lệ mờ mịt, lòng ta mềm yếu, vẫn không nỡ bỏ nàng, nên nghiến răng quyết sống tiếp.
Nghĩ đến kiếp trước từng màn từng cảnh, nắm tay ta không tự chủ, xươ/ng đ/ốt ngón tay răng rắc, h/ận ý trào dâng khôn cưỡng.
Lần này, ta nhất định bắt nàng trả gấp bội!
3
Cửa bị đạp mở, mụ Tú Bà xông tới đ/á/nh ta một gậy nặng nề.
Ta nhịn đ/au không kêu, nỗi đ/au này so với kiếp trước bị l/ột da còn dễ chịu hơn nhiều.
"Vào cửa Xuân Hương Uyển này rồi, đừng hòng thoát ra, đều là đồ ta bỏ bạc m/ua cả, dù ngang dọc cũng không thoát khỏi lòng bàn tay ta!" Mụ Tú Bà mặt đầy thịt bành, dữ tợn quát ta.
Thấy lại khuôn mặt này, ta lại thấy hơi thân quen.
Ta giả vờ gắng nhỏ vài giọt nước mắt, làm bộ đ/au đớn vô cùng liên hồi xin tha.
Mụ Tú Bà cũng sợ đ/á/nh hỏng ta thật, hừ lạnh một tiếng, để lại cơm canh cùng hộp th/uốc bôi, khoá cửa bước ra.
Ta xoa bờ vai bị đ/á/nh, hơi ê mỏi, nhưng không đáng kể.
"Tỷ tỷ, sống nhục còn hơn ch*t vinh, chớ bỏ rơi Lan Nhi..." Tiếng khóc ngắt quãng của Tô Vi Lan vang ngoài cửa.
Ta nhịn không được cười lạnh, lúc nãy ta bị đ/á/nh ồn ào thế nàng không ra, giờ lại khóc lóc như đám m/a xuất hiện.
Ngoài cửa vẳng tiếng thì thầm của người khác, ta đảo mắt, mặc kệ tiếng khóc, quay ngồi xuống ăn cơm mụ Tú Bà vừa đưa.
Dù ng/uội nhưng tiểu thái tinh xảo, mặn chay phối hợp đều, thật sự không tệ.
Tiếng khóc ngoài cửa chẳng bao lâu tan biến, lặng lẽ như chưa từng đến.
Diễn xuất của Tô Vi Lan, cũng chỉ đến thế thôi!
4
Sáng sớm hôm sau, ta dậy sớm luyện nhạc lý.
Qua năm nữa, chính là ngày chúng ta tiếp khách.
Theo lệ, mụ Tú Bà sẽ tổ chức Hội Hoa Khôi, mời nhiều danh môn vọng tộc kinh thành đến dự, khi đó sẽ chia chúng ta làm hai hạng.
Hạng nhất, chọn số ít người làm thiếp sau này b/án cho vương công quý tộc, hạng này không cần tiếp khách, chỉ an tâm học kỹ nghệ khác.
Người còn lại đều là hạng nhì, những kẻ này không được may mắn như vậy, phải ở lại lầu xanh tiếp khách, sống kiếp tay ngọc ngàn người gối, môi son vạn kẻ nếm.
Kiếp trước mụ Tú Bà trọng nhan sắc ta, muốn dạy dỗ kỹ để sau b/án cho vương công quý tộc làm thiếp, còn Tô Vi Lan ở lại Xuân Hương Uyển tiếp khách.
Tiếc thay, ta vì bảo vệ Tô Vi Lan, lấy cái ch*t u/y hi*p, cam tâm tiếp khách.
Mụ Tú Bà đành chiều ý ta.
Ta ngắm người trong gương, vẫn nhịn không được cười to, cười cười, một giọt nước mắt lăn khóe mắt.
Có lẽ vì hôm qua ta cố ý nhu thuận, thái độ mụ Tú Bà với ta cũng dịu nhiều, còn đặc phái tỳ nữ đến hầu ta tắm rửa chải chuốt.
Tô Vi Lan bước vào lúc ta đã trang điểm xong xuôi.
"Tỷ tỷ, hôm qua có ổn không, vết thương bị mẹ đ/á/nh còn đ/au chứ?" Vừa thấy ta, nàng liền sà vào người, cúi đầu khóc thút thít, nhưng ta vẫn bắt được ánh mắt gh/en tị thoáng qua trong mắt nàng.
"Nào cũng tốt, ăn gì cũng ngon, uống gì cũng sướng." Ta khéo léo dịch chỗ, đứng dậy.
Tô Vi Lan hơi sững sờ, lấy khăn tay lau nước mắt không hề có, giọng bỗng lớn lên: "Tỷ tỷ chắc đang an ủi Lan Nhi, mấy hôm trước tỷ còn định lấy cái ch*t tỏ chí, giờ sao lại xa cách với Lan Nhi thế? Tỷ tỷ, Lan Nhi sợ lắm, sợ tỷ bỏ rơi Lan Nhi..."
Kiếp trước ta chính lúc này ngốc nghếch nói hết tâm sự, vừa hay bị mụ Tú Bà bước vào nghe thấy, đ/á/nh một trận gậy, nh/ốt trong nhà bếp, ba ngày ba đêm không cho ăn, chỉ được uống nước.
Khi thả ra đã thoi thóp.
Dù ta sớm thất vọng tột cùng với nàng, nhưng giờ nghĩ lại, vẫn không khỏi lạnh lòng.
Nàng sớm động ý hại ta từ lâu vậy rồi.
Ta khéo kịp thời mỉm cười nhẹ, lộ hai lúm đồng tiền thanh tú: "Lan Nhi, sau khi đi qua cửa tử một lần, tỷ tỷ hiểu ra nhiều điều, giờ chỉ muốn an phận ở đây, đền đáp ơn nuôi dưỡng của mẹ cả."
Bình luận
Bình luận Facebook