Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tô Trạch sở hữu ngoại hình ưa nhìn, lúc nào cũng giữ được vẻ điềm tĩnh. Ví dụ như lúc này -
"Cố Phán, nếu không đói thì đừng ăn nữa."
Có lẽ do làm việc lâu năm, tôi đã học được cách nhận ra sự tức gi/ận ngầm trong giọng Tô Trạch.
Ăn thêm vài miếng, tôi liếc nhìn điện thoại thở dài: "Dù em rất thích chiếc túi hiệu C này, nhưng nếu kẻ tặng là l/ừa đ/ảo thì sao?"
Tay Tô Trạch đang gắp đồ ăn khựng lại, nhướng mày: "Em từng thấy l/ừa đ/ảo nào lại tặng quà cho con mồi chưa?"
Nghe vậy, mắt tôi sáng rỡ: "Đúng nhỉ! Hay là có ai đó thầm thích em?"
Có vẻ tôi đoán trúng rồi, vì nụ cười của Tô Trạch đã lộ rõ.
Tôi bắt đầu liệt kê những người từng thích mình: cậu bạn viết thư tình hồi lớp 3, lớp trưởng cấp 2, học sinh xuất sắc thời phổ thông, và Hạ Liễu - bạn trai cũ thời đại học.
Hạ Liễu xuất thân gia đình khá giả. Chúng tôi chia tay vì anh ấy đi du học, nhưng gần đây anh ta về nước và còn phá hỏng một dự án hợp tác của Tô thị.
Mắt tôi sáng lên: "Chắc là Hạ Liễu!"
Gương mặt Tô Trạch đột nhiên đen sầm...
07
"Cô Cố, đây là phần cơm trưa của cô." Trợ lý Lý từ tầng 28 xuống trao cho tôi hộp cơm bắt mắt.
Thương Nhược Nhược bên cạnh vừa nhấm nháp cà phê vừa mở chiếc bánh sandwich đầy đủ dinh dưỡng.
Mở hộp cơm ra, tôi thấy đồ ăn được cân bằng dinh dưỡng, toàn món khoái khẩu lại còn kiêng ớt vì biết tôi đang nổi mụn.
"Cố Phán!" Giọng Thương Nhược Nhược đầy kiêu ngạo vang lên.
Tôi ôm ch/ặt hộp cơm: "Tôi đi ăn đây, đừng nói chuyện."
Dù có nhát gan hay không, tôi luôn tránh đối đầu trực tiếp với cô ta. So với Thương Nhược Nhược - người tài giỏi đa di năng, biết đàn họa lại cùng Tô Trạch bàn luận nghệ thuật, tôi giống như một tiểu thư ngỗ ngược vô dụng.
Thậm chí hồi cấp 3, giữa núi bài vở, hai người họ còn cùng tổ chức triển lãm tranh. Kết thúc buổi triển lãm, Tô Trạch tặng tôi bức chân dung khổng lồ...
Nghĩ tới đây, tôi chợt bừng tỉnh: Phải chăng Tô Trạch thích mình?
Trong đầu hiện lên hai tiểu nhân: Một vả cho tôi một cái: "Sao mày dám nghĩ bậy?", đứa kia đ/á tôi: "Mày có điểm gì ngoài cái mặt để Tô Trạch thích?"
Thôi được, dù thiện hay á/c, ý nghĩ đi/ên rồ này cũng bị dập tắt từ trứng nước.
08
Thương Nhược Nhược là hình mẫu tôi hằng ngưỡng m/ộ. Từ nhỏ đã nổi tiếng tài năng, được ví như "con nhà người ta".
Cô ấy và Tô Trạch giống nhau: đều có thể quản lý công ty gia đình, lại còn rảnh rang tới làm nhân viên cấp dưới tại công ty của... vị hôn phu tương lai?
Tôi và cô ấy là hai thái cực ở đại học. Giảng viên khen ngợi cô ấy hết lời, còn tôi là đứa làm bài kiểm tra chuyên ngành còn không xong.
Cô ấy nắm tay tôi, chân thành hỏi: "Em với Tô Trạch có phải là một đôi không?"
Một hàng chấm hỏi hiện ra trong đầu. Thương Nhược Nhược mỉm cười bí ẩn: "Muốn biết hắn có thích em không?"
Như bị m/a nhập, tôi gật đầu đồng ý. Sau khi cô ta rời đi, tôi tự hỏi: Tại sao mình luôn xem Thương Nhược Nhược là tình địch?
09
Tôi vốn thiếu nh.ạy cả.m. Ba từng nói tôi không có EQ, sau này chỉ cần ký giấy tờ chứ đừng mơ đàm phán hợp đồng.
Hồi lớp 3, cậu bạn cùng lớp đưa thư tình. Tôi vỗ vai cậu ta: "Bọn mình là huynh đệ, cần gì phải viết thư!"
Tô Trạch khi đó mang sữa tới, thấy cảnh này mặt xanh lè. Lớn lên, mỗi lần có ai tỏ tình, tôi đều phản ứng ngô nghê khiến đối phương... bỏ cuộc.
Cho đến khi gặp Hạ Liễu - chàng trai theo đuổi tôi thẳng thừng. Ngày tôi đỏ mặt xin phép ba yêu anh ấy, ông chỉ lắc đầu nhìn về phía nhà họ Tô...
Chương 15
Chương 8 HẾT
Chương 18
Chương 16.
Chương 23.
Chương 20
Chương 15
Chương 7
Bình luận
Bình luận Facebook