Cô không biết mình là tiểu thư thực sự của gia tộc họ Lâm, chỉ cảm thấy một kẻ ngốc nghếch như thế không xứng được sống trong nhung lụa. Thế nên cô từng bước chiếm đoạt tất cả những gì thuộc về Lâm Lạc.
Cuối cùng phát hiện ra mọi thứ vốn dĩ thuộc về mình, nên Lâm Lạc kiếp này phải sống cả đời trong nơi tồi tàn ấy để chuộc tội.
3:
Nếu không có Quý Tầm, đúng như họ mong muốn, có lẽ tôi đã phải sống cả đời ở đó, bị hành hạ đến ch*t sớm.
Nhưng tôi may mắn gặp được Quý Tầm.
Chàng trai bị người cha bạc tình và mẹ kế tiểu tam cố ý vứt bỏ.
Trong ba năm, anh ấy che chở tôi vững vàng, cuộc sống tuy không giàu sang nhưng tràn đầy hạnh phúc.
Chỉ có thiên tai khiến chúng tôi xa cách ba tháng.
Ba tháng ấy anh hồi phục ký ức, vừa cố gắng bảo vệ tôi, vừa âm thầm bày binh bố trận trả th/ù.
Thật là những ngày tháng khốn khó.
Nhưng rồi chúng tôi cũng vượt qua.
Sau khi gia tộc họ Quý và họ Tô trở lại quỹ đạo, sinh linh bé bỏng của chúng tôi cũng quay về.
Tôi tin chắc rằng, đứa con tôi từng mất đi vì lưu luyến mẹ mà quay về tìm bố mẹ.
Dưới sự bảo vệ của tôi và Quý Tầm, tương lai con bé cũng sẽ rực rỡ.
Con nhỏ vừa chào đời đã được Quý Tầm đích thân chăm sóc, không chỉ vậy anh còn kiên trì mỗi ngày mát-xa cho đôi chân tổn thương của tôi.
Chiếc chân t/àn t/ật của tôi qua vài lần phẫu thuật đã gần như bình thường.
Đôi khi nhìn thấy vết s/ẹo trên chân tôi, Quý Tầm đỏ hoe mắt, tôi chỉ cười.
Kể ra vết s/ẹo trên chân này cũng là duyên phận với Quý Tầm.
Năm thứ hai tôi đến đó, một trận động đất ập tới, tuy không lớn nhưng tôi không may bị đống đổ nát vùi lấp.
Quá lâu, lâu đến mức tôi tưởng mình sắp ch*t, Quý Tầm dùng tay trần đào đống gạch vụn c/ứu tôi.
Tôi vẫn nhớ như in, lúc ấy tình trạng của Quý Tầm cũng chẳng khá hơn tôi là bao.
Khi được giải c/ứu khỏi lòng đất, tôi thấy khuôn mặt Quý Tầm đẫm nước mắt đỏ hoe.
Tôi tự nhủ: Chính là anh rồi.
Sau đó, chân tôi trở nên khập khiễng, đi lại lảo đảo.
Tôi hỏi anh: 'Anh có chê em không?'
Quý Tầm nhẹ nhàng xắn ống quần, ân cần thoa th/uốc cho tôi, rồi đặt lên đó nụ hôn đầy xót xa.
Trên gương mặt vẫn nở nụ cười rạng rỡ: 'Chê gì chứ? Thế này sau này em có thể nương tựa vào anh, đi đâu cũng khiến lũ FA kia gh/en tị ch*t đi được.'
Cuối cùng, Quý Tầm - cũng là Quý Trạch của gia tộc họ Quý - quỳ một gối cầu hôn tôi.
'Em sẽ lấy anh chứ?'
'Em đồng ý.'
Hai con người từng trải bao khổ đ/au đã tìm được bến đỗ của đời mình. Họ chính là sự c/ứu rỗi của nhau.
- Hết -
Bình luận
Bình luận Facebook