Trong số tân nhân, không có ai đặc biệt được Hoàng Đế sủng ái, Hoàng Đế tùy tiện thăng vài người lên phẩm vị rồi cũng lạnh nhạt, chẳng có kẻ nào đắc sủng đặc biệt. Năm này phong điều vũ thuận, Hoàng Đế triều chính ít việc, nên đến hậu cung càng thêm thường xuyên. Ngoài chỗ của bổn cung, chỗ Quý Phi, Đức Phi, Hiền Phi, Thuần Phi cũng thỉnh thoảng ghé qua, nhưng nơi lui tới nhiều nhất vẫn là chỗ D/ao Chiêu Nghi. Riêng Thục Phi Nương Nương, quả nhiên hắn chẳng đến lần nào, Ôn Quý Phi vì thế gh/en tị đến ch*t, nàng nói: "Mỗi khi Hoàng Đế lão nhi tới chỗ ta, ta đều lo sẽ nhịn không nổi mà lấy kim thêu đ/âm hắn."
D/ao Chiêu Nghi vào tháng tám sinh hạ một tiểu công chúa, Hoàng Đế vui mừng khôn xiết, sắc phong nàng làm D/ao Phi. Kỳ thực, nếu không vì thân phận nàng quá thấp, Hoàng Đế trực tiếp phong làm Hoàng Quý Phi cũng nên. Nhưng đại khái để bù đắp, Hoàng Đế lại ban cho nàng Trường Lạc Cung trước kia bổn cung ở. D/ao Phi đắc ý ngông nghênh, khi vào chầu an không những vặn eo lắc cổ vén tóc, lại còn thêm ánh mắt trắng dã ngước lên, mấy lời nói ra càng chẳng ra thể thống.
Kết cục, từ tứ phi trên cao xuống tới bảo lâm ngự nữ, cả cung trên dưới đồng loạt mỗi người một câu khiến nàng nghi ngờ cuộc đời. Mấy ngày sau, nàng đến chầu an chẳng ai thèm đáp lời. Nàng hậu tri hậu giác phát hiện mình bị cô lập, không biết nói gì với Hoàng Đế. Hoàng Đế bảo bổn cung: D/ao Phi sau sinh thất điều, thân thể cần dưỡng dưỡng, tạm thời đừng vào chầu an nữa.
Bổn cung nghe nàng không đến vui mừng khôn xiết, lập tức mở kho tàng ban một củ nhân sâm để nàng dưỡng bệ/nh. Bổn cung hiểu chuyện hiền huệ như vậy, ngược lại khiến Hoàng Đế vô cùng áy náy, liền mấy ngày đều ngự tại Vị Ương Cung. Trường Tư và Trường Ức của bổn cung đã tròn tuổi, biết nói, biết đi. Hoàng Đế rất yêu quý chúng, thường ôm trên đầu gối dỗ chúng nói chuyện. Nhiều lúc, hắn ôm bổn cung vào lòng, chúng ta mỗi người bồng một đứa trẻ đang ngủ say, soi trong gương, quả thật giống như một gia đình hòa thuận êm ấm.
Đáng tiếc, chỉ là giống mà thôi.
Bổn cung rất ít dẫn con cái ra ngoài dạo chơi. Ba đứa con của Tiên Hoàng Hậu yểu mạng không rõ nguyên do, đoạn vãng sự thương đ/au này đã gieo bóng m/a nặng nề cho bổn cung cùng Thục Phi, Ôn Quý Phi. Vị Ương Cung, Di Hoa Cung, Kim Hà Cung đều hết sức cẩn thận, đề phòng, chẳng bao giờ để người dưới dẫn trẻ ra ngoài chơi một mình, như phòng tr/ộm vậy.
Nghĩ lại thật thú vị, bổn cung với Hoàng Đế chỉ giống một gia đình, chốn thâm cung này cũng chỉ giống như nhà của bổn cung.
Trường Tư thân hình lớn hơn em gái, cũng nghịch ngợm hơn. Khi Trường Ức còn đang bò, hắn đã lảo đảo đứng dậy tập đi lặc lè như vịt con. Đứa nhóc hư còn cố ý đi qua đi lại lắc lư trước mặt em gái. Tiểu Trường Ức tội nghiệp trợn mắt nhìn anh trai hồi lâu, muốn đứng lại không dám, cuối cùng đạp chân nhỏ oà lên khóc.
Bổn cung cười ngặt nghẽo, cuối cùng cũng thấm cái thú nuôi con mà Thục Phi nói.
Trường Ức học đi chậm, nhưng học nói lại rất nhanh, chưa đầy tuổi đã bắt đầu gọi "A Lương", "A Gia". Bổn cung cùng Hoàng Đế đều vui mừng khôn xiết. Hoàng Đế hễ rảnh là đến ôm nàng dỗ nàng nói chuyện. Trường Tư học nói chậm, chỉ biết hướng về cha mà gọi "a", "a", lại gọi rất to, rất kiêu ngạo, như một con ngỗng trắng kiêu hãnh.
Trong quá trình nuôi con, bổn cung hình thành một thói quen tốt: mỗi khi Thục Phi làm bánh ngó sen quế hoa các loại điểm tâm tinh xảo, bổn cung bưng đĩa ngồi trước mặt hai đứa trẻ ăn cho chúng xem. Bổn cung từng miếng từng miếng ăn chậm rãi, chúng thì chăm chú nhìn không rời, đến khi bổn cung ăn miếng cuối cùng, phát hiện chẳng để lại cho chúng một chút nào, khoảnh khắc ấy hai đứa nhỏ liền oà khóc. Thử lần nào cũng đúng, cảnh tượng buồn cười vô cùng.
Hoàng Đế vô tình phát hiện ng/uồn vui này của bổn cung, tức gi/ận véo mặt bổn cung, mỗi lần rời đi đều dặn dò: "Kiều Kiều Nhi, con ngoan ngoãn, đừng b/ắt n/ạt con của trẫm."
Lời dặn dò của hắn chẳng có tác dụng gì.
Thục Phi Nương Nương phát hiện cái thú ấy, cười mỉm c/ắt ng/uồn cung cấp điểm tâm chỗ bổn cung. Bổn cung muốn khóc không ra nước mắt, gào thét suốt hai tháng mới được khoan hồng. Từ đó cải tà quy chính, làm mẹ lại từ đầu.
Tam Công Chúa đã tám tuổi, vẫn khuôn mặt tròn trĩnh, bầu bĩnh trắng nõn, làm chị đã trầm tĩnh hơn nhiều. Mỗi ngày trong cung bổn cung bận rộn trông nom em trai em gái, dường như rất có phong thái người chị cả. Ngũ Hoàng Tử hơn hai tuổi, nói năng đã rất lanh lợi, không biết từ đâu học được một đống lời ngọt ngào. Ôn Quý Phi vốn chẳng ưa trẻ con cũng bị hắn dỗ dành mê muội. Một hôm nói chuyện phiếm với bổn cung và Thục Phi, nàng công nhiên thốt ra: "Tiểu ngũ nhà ta". Hai chúng tôi hoảng hốt như thấy m/a, bản thân nàng lại mặt dày tự nhiên, chẳng còn nói không nuôi con rẻ mạt cho Hoàng Đế lão nhi nữa.
Chúng tôi nghiêm trọng nghi ngờ tiểu ngũ nói năng giỏi thế tất là công của đại sư sáng tác tiểu thuyết Tống Tiệp Dư. Nhưng Tống Tiệp Dư ch*t cũng không nhận. Mãi đến khi trong sách mới của nàng, nam chính mỗi ngày tám trăm lần không đổi lời khen người trong lòng, mới lộ tẩy.
Chúng tôi nhân cơ hội b/ắt n/ạt nàng một lần, ép nàng một ngày hai chương. Kết quả b/ắt n/ạt quá đáng, Tống Tiệp Dư không vui, để nữ chính chúng tôi rất thích vừa bị đ/á/nh vừa bị lừa, hành hạ chúng tôi đ/au gan. Đành phải xin lỗi nàng, thêm một đôi giày nhuộm màu xanh nước biển thêu lan lá xanh nỉ mềm của Ôn Quý Phi và thịt anh đào Thục Phi nấu tỉ mỉ, mới đổi lại đại đoàn viên nam nữ chủ.
Bình luận
Bình luận Facebook