Sau khi tôi qu/a đ/ời được nửa năm, con trai cuối cùng cũng trốn thoát khỏi sự giam cầm của "bạch nguyệt quang" Thẩm Nghiễn Hành.\n\nNó gọi điện cho bố, nhưng chỉ nhận được lời chế nhạo:\n\n"Nửa năm không về nhà, vừa gọi điện đã nói mẹ mày ch*t rồi? Đây là chiêu trò mới của nó dạy mày à?"\n\n"Bảo nó cầm máy ngay, nói là tao đang rất tức gi/ận!"\n\nĐứa trẻ vật vã giải thích, khẩn thiết cầu c/ứu, nhưng Thẩm Nghiễn Hành vô tình cúp máy.\n\nCho đến khi hắn nhìn thấy đứa con g/ầy trơ xươ/ng, mình đầy thương tích.\n\nThẩm Nghiễm Hành tin rồi, cũng phát đi/ên. Hắn ôm con trai nức nở: "Từ nay con phải ngoan, mẹ sẽ hóa thành ngôi sao trên trời dõi theo con".\n\nCậu bé vô cảm đẩy hắn ra:\n\n"Mẹ không thành sao đâu."\n\n"Vì sao trời còn ở nơi bố nhìn thấy."\n\n"Nhưng mẹ... mãi mãi không muốn gặp lại bố nữa rồi."\n\n...\n\nTôi ch*t rồi, con trai Thụy Thụy bị Mạnh Ca bắt đi.\n\nSuốt nửa năm trời, Mạnh Ca đi/ên cuồ/ng hành hạ con tôi, trút hết bản chất t/âm th/ần vốn bị kìm nén lên người đứa trẻ.\n\nTôi phẫn nộ vô cùng, nhưng bất lực.\n\nCho đến một ngày, Mạnh Ca nhận được lời mời của Thẩm Nghiễn Hành. Cô ta khoe khoang với Thụy Thụy đang ăn bánh mì mốc xong, vui vẻ đi hẹn hò.\n\nTôi dùng cách chị q/uỷ hàng xóm chỉ, đ/ốt hết dương thọ tích cóp để mở cửa.\n\n"Chạy ngay đi, gọi cảnh sát!" Vừa dứt lời, toàn thân tôi suy kiệt. Cơ thể trong suốt dần.\n\nChị q/uỷ nói: Âm dương cách biệt, muốn can dự dương gian phải trả bằng dương thọ. M/a càng lâu năm càng nhiều dương thọ. Còn loại như tôi mới ch*t nửa năm, dùng hết sẽ tan x/á/c.\n\n"Mẹ ơi, có phải mẹ không?"\n\nThụy Thụy nghe thấy giọng tôi, gương mặt đầy thương tích bừng sáng. Tiếc là tôi không thể trả lời.\n\nMột tiếng sau, nó mượn được điện thoại của học sinh tốt bụng. Nhưng không ngờ, thay vì báo cảnh sát, nó lại gọi cho Thẩm Nghiễn Hành.\n\n"Bố ơi, con bị Mạnh Ca b/ắt c/óc, mẹ cũng mất rồi. Bố đến đón con ở..."\n\nThẩm Nghiễn Hành ngắt lời: "Nửa năm không về, vừa gọi đã nói mẹ mày ch*t? Lại trò mới của nó à?"\n\n"Bảo nó cầm máy! Tao đang rất tức!"\n\nThụy Thụy khản giọng: "Con không nói dối, mẹ thật sự không còn..."\n\n"Đủ rồi!" Giọng hắn đầy bực dọc: "Có hết trò không? Muốn về thì lăn xả về! Tao không rảnh nghe l/ừa đ/ảo!"\n\nTiếng tút dài vang lên.\n\nCậu bé ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại. Lòng tôi như d/ao c/ắt, chỉ biết cầu khẩn nó gọi cảnh sát.\n\n"Chị ơi, cho em..." Thụy Thụy vừa mở miệng, đã nghe tiếng gọi sau lưng: "Em bé..."\n\nThoáng nghe tưởng Mạnh Ca. Tôi quay lại - không phải, chỉ là giọng hơi giống.\n\nThụy Thụy trợn mắt, vội trả điện thoại rồi ba chân bốn cẳng chạy. Nửa năm bị tr/a t/ấn khiến cậu bé mất hết niềm tin.\n\nHọc sinh định giúp, bạn nhắc gọi cho bố. Vừa bấm số, Thẩm Nghiễn Hành đã quát: "Thôi trò trẻ con đi! Đã bảo không tin rồi! Không muốn về thì đừng về nữa!"\n\nCúp máy. Hai học sinh lắc đầu: "Sao có ông bố nào như thế!"\n\nThụy Thụy lao qua dòng người, bị ch/ửi: "Đồ ăn mày! Bẩn thỉu!" "Gh/ê quá, đừng có lây bệ/nh!"\n\nTôi gào lên: "Con trai tôi không phải ăn mày!" mà chẳng ai nghe.\n\nChui vào gầm cầu, Thụy Thụy thở hổ/n h/ển. Mặt đỏ bừng, mồ hôi túa ra - con lên cơn hen. Không th/uốc, nó vật vã chịu đựng. Tôi đứng nhìn mà đ/ứt từng khúc ruột.\n\nKhi qua cơn, cậu bé đứng dậy gọi: "Mẹ ơi? Con nhớ mẹ lắm."\n\nTôi nức nở đáp lời vô vọng.\n\n"Mẹ ơi, con đã trốn được rồi. Nhưng con không muốn về nữa. Bố là kẻ x/ấu! Giống Mạnh Ca! Con không gặp bố nữa đâu!"\n\nTôi ôm con, xuyên qua hư không.\n\nTrời tối, Thụy Thụy ôm bụng đói lả: "Mẹ ơi, họ cho bánh mì này ngon hơn đồ Mạnh Ca đưa. Con không phải tranh với chó nữa."\n\nNước mắt tôi đầm đìa.\n\nMấy ngày sau, tôi phát hiện mình có thể đi nơi khác, không bị buộc bên con nữa. Có lẽ... vì sắp tan biến. Trời xanh thương tình cho chút tự do cuối.\n\nĐêm đó, khi Thụy Thụy ngủ, tôi tìm Thẩm Nghiễn Hành, hi vọng hắn c/ứu con.\n\n11 giờ đêm, hắn ngồi ghế sofa, ngón tay thon luồn qua chiếc vòng ngọc bích. Tôi đ/au lòng nhìn món đồ ấy.\n\nHôm ấy, dọn phòng sách, tôi thấy chiếc vòng trong ngăn kéo. Thời đại học từng học qua ngọc học, tôi nhận ra đây là cổ vật.
Bình luận
Bình luận Facebook