Nhưng những ngày ta dậy từ lúc trời chưa sáng để đun nước, nửa đêm mưa bão vẫn phải vun luống rau, dựng giàn mướp bị tre đ/âm nát tay, mùa hè nóng đến mức muốn cạo trọc đầu chạy trốn, mùa đông lạnh buốt khiến tay nứt nẻ đầy thương tích... Trương Cố Dương đâu có thấu được.
Chẳng phải ta phân biệt gốc gác hắn, mà hắn hẳn chưa sẵn sàng từ bỏ cuộc sống vương giả để cùng ta ngao du thiên hạ. Xuất thân quý tộc không chỉ khác biệt ở tư tưởng, mà còn ở trăm ngàn tiểu tiết xa hoa thấm vào từng hơi thở.
Nói nôm na là: Chúng ta không cùng một thế giới.
Cuối cùng, ta chỉ biết nói với Trương Cố Dương:
- Về nghe lời cha mẹ, cưới cô gái môn đăng hộ đối đi. Nếu vẫn không quên được ta, hãy ra ngoại ô thăm vài nhà nông dân, xem nhiều vào rồi sẽ chán thôi.
Mỗi lời ta thốt ra, ánh mắt chàng như ngọn đuốc ta từng làm mùa đông đầu tiên ở Vân Hà Cung. Vừa mới rút từ lửa ra, ngọn lửa li ti còn hồng ấm. Vừa bước ra sân, gió thoảng qua - phụt! Tắt ngấm. Chỉ còn vài tia lửa tàn lụi dần trong không khí băng giá.
Trương Cố Dương đứng im nhìn ta:
- Nương nương hãy suy nghĩ thêm. Dù khi nào nương nương muốn xuất cung, tại hạ... vạn tử bất từ.
Hừm, nói làm chi đến mức ấy? Chẳng cần ch*t vạn lần, chỉ cần nhắm mắt làm ngơ khi có hỏa hoạn là đủ.
Trương Cố Dương không ở lại lâu. Thị vệ ra vào cung đều phải ghi sổ canh giờ. Dù có thanh minh thế nào, tên hôn quân kia cũng chẳng buồn lý giải.
Tiễn chàng xong, ta tựa cửa Vân Hà Cung hít sâu, xắn tay áo xuống hầm xử lý mớ hỗn độn.
Thúy Thúy đã đun sẵn mấy chậu nước để dưới hầm, ngồi bên Từ Thịnh đợi ta. Sờ trán hắn - sốt như dự đoán.
- Tiểu thư, làm sao giờ? Ngài Trương có nghi ngờ gì không?
Ta bảo Thúy Thúy ra canh cổng. Dù Trương Cố Dương vừa thất tình khó quay lại, vẫn phải phòng bất trắc.
Nhìn Từ Thịnh, đầu ta nhức như búa bổ. Một năm hai lần phải cởi đồ hắn! Lần trước hắn nôn thốc nôn tháo, phải l/ột từ đầu đến chân. Lần này hắn ôm ng/ực ngã xuống, may ra chỉ cần cởi nửa người.
Vết thương sâu hoắm, thịt đỏ tươi lở loét, đáng lẽ phải khâu lại. Đáng tiếc ta không có kim. Hắn tự băng bó qua loại bằng mảnh vải cũ dính đầy vết bẩn - đúng kiểu nhiễm trùng là phải!
Ta lấy chăn đắp cho hắn, x/é vỏ chăn thành dải luộc qua nước sôi. Thúy Thúy vừa đun nước vừa hỏi câu xoáy:
- Tiểu thư, ta lấy đâu ra th/uốc thang?
Câu hỏi đúng như t/át nước vào mặt. Băng bó vốn để cầm m/áu, giữ th/uốc, điều hòa nhiệt độ vết thương. Nhưng m/áu đã cầm, hắn đang sốt cần hạ nhiệt, vết thương ở ng/ực chẳng sợ giãn nếu nằm yên. Không th/uốc men, băng bó làm chi?
Nước trong nồi sùng sục. Những dải vải quằn quại trong nước sôi tựa như trái tim ta: nát tan, xoắn vặn, đ/au đớn vì ng/u ngốc. Cái nghèo đã khổ, sai lầm này càng khiến cảnh cơ hàn thêm thê thảm.
Ta cắn răng dùng đũa gắp vải vụn lau vết thương. Mắt cay xè - chẳng phải vì yêu quê hương tha thiết, mà bởi quá nghèo! Ước gì khi xuất cung, ta có thể xài một vứt một. Nhưng hoang phí là tội lỗi. Phải chăng ta sinh ra không hợp làm kẻ xa xỉ?
Cây đũa đã luộc chọc chọc lên người Từ Thịnh. Chẳng phải ta kỵ, nhưng tay chưa sạch bằng đũa. Muốn khử trùng tay thì phải luộc cả bàn tay - việc ấy ta đành chịu thua.
Bình luận
Bình luận Facebook