Trương Cố Dương từ săn trường mang về cho ta không ít lễ vật: hai con thỏ trắng, sáu con cáo đã l/ột da, cùng với những tấm da cáo đã thuộc mịn màng. Da láng bóng đều một màu, nhìn thật đẹp mắt. Song nghĩ đến việc hắn trước đây chê tay nghề thêu túi của Thúy Thúy, ta cảm thấy không thể vui vẻ nhận ngay món quà này.
Ta bèn giảng giải cho Trương Cố Dương nghe về tầm quan trọng của việc bảo vệ sinh vật hoang dã, rồi sai Thúy Thúy nhanh chóng đem da cáo đi may áo lông. Từng mảnh vụn cũng chẳng bỏ phí, có thể dùng viền cổ áo hay ống tay. Để che gió mà.
Trương Cố Dương nghe đến ngẩn người, cuối cùng ngây ngô thốt lên: "Nếu nương nương không thích lông thú, lần sau thần sẽ không mang nữa."
Ta gi/ật mình hoảng hốt: "Sao được!"
Sinh mệnh tuy quý, mạng sống càng cao, nhưng vì miếng ăn, cả hai đều có thể hy sinh. Thế là ta lại dành gần nửa canh giờ thuyết giảng cho hắn về công dụng giữ ấm của lông thú, kèm mấy câu chuyện ngụ ngôn "Ôm cây đợi thỏ".
Kết luận: "Ch*t rồi thì dù không bị ngươi b/ắn, cũng sẽ bị kẻ khác hạ thủ. Dù không ch*t vì tên đạn, cũng có thể tự đ/âm đầu vào gốc cây. Sớm muộn gì cũng thành tro bụi, da lông chẳng mang theo được, đem may áo c/ứu ta một mạng, sang âm phủ Diêm Vương còn ghi công, kiếp sau hóa kiếp tốt lành."
Trương Cố Dương cúi đầu, vai run run. Ta nghi hắn đang nhạo mình, nhưng nghĩ đến món quà hữu dụng này, đành bỏ qua.
"Nương nương thích lông thú, thần đã rõ."
Ta giậm chân tức gi/ận: "Ai bảo ta thích lông thú? Cáo đáng yêu thế này, sao nỡ l/ột da nó?!"
Ánh mắt hắn lấp lánh: "Nương nương không thích lông thú, thần hiểu rồi."
Ta trừng mắt cảnh cáo: "Ai bảo ta không thích? Lông cáo mượt mà thế này, ai chẳng muốn vuốt ve!"
Trương Cố Dương nắm tay ta kéo xuống ngồi cạnh: "Nương nương thích lông thú giữ ấm, cũng muốn cáo tự do. Lần sau thần sẽ tìm mấy con cáo ngốc đuổi thỏ đ/âm đầu vào gốc cây làm quà cho nương nương."
Lần này ta hài lòng. Sớm biết điều thế này, đâu đến nỗi rắc rối?
Ta đưa hắn túi mơ khô tự phơi: "Của đáp lễ."
Hồi cung trồng đào chín rộ không kịp ăn, ta cùng Thúy Thúy phơi mấy ngày mới thành. Cái giá là hai ta đen nhẻm cả người. Túi nhỏ này là phần cố gắng dành dụm, không thì đã hết sạch.
Trương Cố Dương cất kỹ túi mơ, lại vòi vĩnh: "Đồ nương nương làm ngon lắm, nhưng lần sau mong được nhận túi do chính tay nương nương thêu."
Ta phẫn nộ trước thói được voi đòi tiên, kiên quyết cự tuyệt. Sau khi hắn đi, Thúy Thúy lén lút đề nghị dạy ta thêu thùa.
Ta giơ bàn tay chai sần hỏi: "Ngươi thấy tay ta thế nào?"
Nhớ lúc mới xuyên qua, tay nguyên chủ trắng nõn mềm mại. Sau nửa năm lãnh cung, giờ đầy s/ẹo c/ắt cỏ, bỏng lửa, gai đ/âm. Da dẻ sạm đen, chai cứng thô ráp.
Trương Cố Dương làm thị vệ tuần cung, được tham gia Hội săn thu, tự do sắp xếp ca trực, ắt phải xuất thân danh giá hoặc thăng tiến nhanh. Người như hắn, đáng lẽ phối ngẫu phải là tiểu thư khuê các đảm đang, biết thêu thùa nấu nướng. Chứ không phải kẻ phế hậu như ta, muốn xuất cung cũng không xong.
Bỗng thấy buồn bã, ta ăn thêm chén cơm với trứng chiên hành. Thúy Thúy không hiểu nhưng cũng không nhắc lại chuyện thêu thùa.
Nghe đồn Nguyên Thục Phi tổ chức Vạn Thọ tiết thành công mỹ mãn. Hôn quân vui miệng tuy không tấn phong, nhưng khen ngợi nàng hiền đức, giao cùng Lý Quý Phi quản phượng ấn lo việc yến tiệc tết. Đồ khốn, thật quá đáng!
Ta kh/inh bỉ hành động vô đạo của hắn. Trương Cố Dương hẹn canh thức giao thừa cùng ta, nhưng trước khi yến tiệc kết thúc, cung đình đã náo lo/ạn. Thị vệ lùng sục khắp nơi tìm nữ tặc tử ám sát Hoàng đế bất thành. Lệ Viễn kể: Dù chưa thành công, nữ tặc đã trốn thoát khiến Hoàng đế nổi trận lôi đình, ra lệnh lục soát tận cùng.
Bình luận
Bình luận Facebook