Tìm kiếm gần đây
Chỉ trong chớp mắt, dường như mọi thứ đều chống lại tôi.
Con gái bị lạc, thái độ thờ ơ của Tống Viễn Chu, cùng sự ngốc nghếch của bản thân.
Tâm trí tôi đột nhiên sụp đổ, tôi ôm chầm lấy viên cảnh sát đó khóc nức nở.
Xung quanh tụ tập rất đông người, vài cảnh sát gần đó cũng chạy đến.
Mọi người an ủi tôi, giúp tôi nghĩ cách.
Nhưng biển người mênh mông khiến tôi thực sự cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Ngay lúc đó, từ đám đông vang lên tiếng: 'Mẹ...'
Tôi quay đầu tìm ki/ếm, nhưng khắp nơi toàn khuôn mặt xa lạ, hẳn là ảo giác, nhất định là ảo giác.
Thế nhưng ngay giây sau, một thân hình nhỏ bé ôm lấy chân tôi, giọng nói ngọt ngào vang lên: 'Mẹ, đúng là mẹ rồi!'
Tôi đờ đẫn, cảm giác sống sót sau hiểm nguy khiến tôi bối rối.
Viên cảnh sát bên cạnh kịp phản ứng: 'Đây là con gái chị, giống chị thế này chắc chắn là con gái chị rồi.'
Tôi vội ôm ch/ặt con gái, nghẹn ngào gật đầu: 'Vâng, đây chính là con gái Ân Ân của tôi.'
Đám đông tan đi, chỉ còn lại tôi và con gái ôm ch/ặt lấy nhau.
Lúc này, một tờ giấy ăn được đưa tới bên cạnh, tôi nghiêng đầu nhìn, hóa ra là sếp của tôi - Trì Diên.
'Đừng khóc nữa. Biết chị sẽ lo lắng nên tôi mới đưa Ân Ân về sớm.'
Con gái tôi đúng là một đứa bé lanh lợi.
Tống Viễn Chu bỏ quên con bé trên tàu điện ngầm, nó lại mượn điện thoại người khác gọi cho Trì Diên.
Rồi vui vẻ chơi cả ngày.
Vậy làm sao nó biết số của Trì Diên?
Và sao Trì Diên lại sẵn lòng vui vẻ chơi với nó cả ngày?
Chương 4
Tôi và Ân Ân ở nhà bố mẹ nửa tháng, Tống Viễn Chu cuối cùng cũng nhận ra bất thường mà tìm đến.
Lần này vừa vào cửa, hắn bất ngờ bế Ân Ân lên, giọng điệu âu yếm chưa từng có hỏi Ân Ân: 'Có nhớ bố không?'
Trực giác mách bảo tôi có điều không ổn.
Nhưng Ân Ân lại vui mừng phát đi/ên, ôm cổ Tống Viễn Chu nói với tôi: 'Mẹ ơi, bố nói bố biết lỗi rồi, muốn mời chúng ta đi Disneyland chơi lần nữa.'
Một là người bố mà nó hằng mong được yêu thương, một là Disneyland mà nó cực kỳ thích.
Tôi sao nỡ lòng từ chối nó.
Nhưng khi xe đi được nửa đường, điện thoại Tống Viễn Chu reo lên, Ân Ân lập tức căng thẳng nắm ch/ặt tay tôi, khuôn mặt đầy bất an.
'Viễn Chu, em biết anh đi đón Đường Vy và Ân Ân, em không nên làm phiền, nhưng Nguyệt Nguyệt bị sốt rồi, em thực sự không biết phải làm sao.
Em sợ lắm, Viễn Chu, em thực sự rất sợ.'
Đầu dây bên kia thậm chí vang lên tiếng khóc thảm thiết của Triệu Nguyệt Nguyệt, dường như rất khó chịu.
Tôi vỗ vỗ tay Ân Ân, đáp lại qua điện thoại xe: 'Triệu Tình, Nguyệt Nguyệt bệ/nh thì nên đưa đi bệ/nh viện, chứ không phải tìm bố của người khác.'
'Tống Viễn Chu có phải bác sĩ đâu, rốt cuộc là con gái chị bệ/nh, hay là chị...'
'Đủ rồi...' Tống Viễn Chu lạnh lùng ngắt lời tôi, cúp máy, kéo tôi và Ân Ân xuống xe.
'Anh đi/ên rồi, Tống Viễn Chu, anh có biết Ân Ân sẽ đ/au lòng thế nào không?'
'Đường Vy, biết điều chút được không? Disneyland ngày nào cũng mở cửa, nhưng Nguyệt Nguyệt bệ/nh có nguy hiểm tính mạng.'
'Chỉ sốt thôi mà, lúc Ân Ân bệ/nh sao không thấy anh lo lắng thế?'
Tôi mải tranh cãi với Tống Viễn Chu mà không phát hiện Ân Ân thất thần bước ra giữa đường.
Két... kèm theo tiếng phanh gấp chói tai, Ân Ân ngã xuống đất, người đầy m/áu.
'Ân Ân...' Tôi lúc này mới kịp phản ứng, hoảng hốt chạy tới, còn Tống Viễn Chu nhân cơ hội lái xe bỏ đi.
Có người gọi 120, có người giúp Ân Ân cầm m/áu, có người phân luồng giao thông...
Mọi người đều cố gắng c/ứu Ân Ân, duy chỉ người bố của nó đi làm anh hùng cho kẻ khác.
Ân Ân vào ICU, nhìn thân hình nhỏ bé yếu ớt của nó gắn đầy máy móc, tim tôi như d/ao c/ắt, chỉ muốn gi*t ch*t Tống Viễn Chu và hai mẹ con Triệu Tình.
'Ăn chút gì đi.' Trì Diên đưa cho tôi sữa và bánh mì, 'Bây giờ chị là chỗ dựa tinh thần của Ân Ân, không thể gục ngã được.'
Sau lần Ân Ân được tìm thấy, tôi đã m/ua cho nó đồng hồ điện thoại. Đồng hồ có định vị, tôi có thể biết nó ở đâu bất cứ lúc nào.
Chỉ không ngờ lúc tôi và Tống Viễn Chu cãi nhau, Ân Ân lại gọi cho Trì Diên.
Trì Diên nghe thấy tiếng t/ai n/ạn, đã chờ chúng tôi ở bệ/nh viện trước cả khi xe c/ứu thương tới nơi.
Anh ấy nói: 'Tôi cùng nhóm m/áu với Ân Ân. Tôi ở đây chờ, phòng khi cần.'
Hôm nay anh ấy hẳn có cuộc họp rất quan trọng, nhưng lại không do dự chọn ở bên Ân Ân.
Trái ngược hoàn toàn, Tống Viễn Chu đang ở góc hành lang đối diện, bế Triệu Nguyệt Nguyệt đi đi lại lại, khẽ dỗ dành.
Triệu Tình ngồi trên ghế bên cạnh, nhìn họ dịu dàng, một khung cảnh bình yên.
Lúc đi ngang, tôi hỏi thăm bác sĩ. Triệu Nguyệt Nguyệt chỉ sốt nhẹ, hoàn toàn không cần nhập viện, nhưng Tống Viễn Chu nhất định yêu cầu nhập viện.
Vị bác sĩ còn cảm thán: 'Ông Tống này đúng là người bố tốt, con gái ông thật có phúc.'
Tôi cười lạnh: 'Đúng, anh ấy là người bố tốt, bởi con gái ruột của anh ta còn đang nằm trong ICU kia.'
Vị bác sĩ trẻ nhìn tôi như thấy m/a, rồi vừa đi vừa m/ắng: 'Đồ tệ bạc...'
Tôi lau nước mắt, định ch/ửi hệ thống một trận, nhưng cuối cùng chỉ còn lời c/ầu x/in:
'Hệ thống, Ân Ân cũng do ngài trông thấy lớn lên, giúp nó được không? Hãy lấy đi ký ức về Tống Viễn Chu của Ân Ân, để nó không bao giờ nhớ đến người bố tệ bạc như vậy nữa.'
Từ sau lần Ân Ân bị bỏ rơi, hệ thống luôn im lặng.
Nhưng lần này nó lên tiếng, giọng đầy phẫn nộ: 'Chưa đủ đâu, chúng ta trực tiếp đổi bố cho nó luôn.'
Chương 5
Một tuần sau, Ân Ân qua cơn nguy hiểm, chuyển từ ICU sang phòng bệ/nh thường.
Nhưng nó vẫn rất yếu, đi vệ sinh cũng phải tôi đỡ, ăn uống chỉ được thức ăn lỏng.
Trì Diên ngày nào cũng đến thăm Ân Ân.
Cháo ở bệ/nh viện không ngon, anh ấy ngày ngày đổi món nấu cho Ân Ân những loại cháo vị khác nhau.
Sợ Ân Ân buồn chán, anh ấy lại m/ua nhiều truyện tranh, kiên nhẫn kể đi kể lại cho nó nghe.
Chương 9
Chương 6
Chương 6
Chương 9
Chương 10
Chương 16
Chương 45.
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook