Biết Anh Như Xưa

Chương 4

28/07/2025 03:21

Đến khi chàng vào ngục, ta mới từ gia thư biết được, việc Bùi gia gặp nạn đều do Thái tử Triệu Hành Triết gây nên.

Triệu Hành Triết vốn quen biết hai huynh đệ nhà Bùi từ thuở nhỏ, nhưng lớn hơn một hai tuổi, được Bùi phụ dạy dỗ mấy năm, lại lấy oán trả ơn, ra tay đ/ộc á/c với sư phụ của mình.

Nhữ Dương Vương Triệu Ký vốn không ưa Thái tử, thế như nước với lửa.

Đây cũng là một trong những lý do Bùi Trí Lãng nguyện kết giao với Triệu Ký.

Nhưng ai ngờ được, Triệu Ký vì ngôi vị mà cấu kết với gian thần, đổ thêm dầu vào lửa, trở thành cọng rơm cuối cùng hại ch*t chàng.

Triệu Hành Triết th/ủ đo/ạn tàn đ/ộc, Triệu Ký lại là hồ mặt cười, đ/âm sau lưng.

Tóm lại, hai huynh đệ họ Triệu chẳng có đứa nào ra gì, lòng dạ một đứa x/ấu hơn một đứa.

...

Lại nghe người ta nói, Bùi Trí Lãng cùng Thôi Uyên đầu năm đã đính hôn, tam thư lục lễ đã qua gần hết, chỉ đợi Bùi Trí Lãng sau kỳ thi Hương chọn ngày lành kết hôn.

Bác Lăng Thôi thị là thế tộc đại tộc, hiển hách khắp thiên hạ.

Thôi phụ lại là Đông Lai Hầu tập tước, tuy không có thực quyền nhưng vinh hoa cùng thanh vọng đủ đầy, huống chi trưởng tử Thôi thị là Thôi Thúc Ngọc làm quan trong triều, kiếp trước chức đến Thượng thư.

Trước mặt Thôi thị, Bùi gia cũng chẳng đáng kể.

Triều ta, sĩ tộc hổ thẹn kết thông gia với hàn môn.

Có lẽ vì Bùi gia gia đạo sa sút, hôn ước của hai người mới buộc phải hủy bỏ.

Thôi gia dời từ Bác Lăng đến Lâm An, chỉ vì Thôi Uyên từ nhỏ yếu đuối nhiều bệ/nh, cần dưỡng bệ/nh nơi Giang Nam.

Nàng quen biết Bùi Trí Lãng nhiều năm, xứng gọi là thanh mai trúc mã.

Ngay dân chúng Lâm An cũng khen hai người tài sắc vẹn toàn, thật là cặp đôi trời định.

Chẳng hiểu sao, nghĩ đến đây trong lòng ta lại thấy chua xót.

Kiếp trước ta chưa từng gặp Thôi Uyên, nhưng có diễm phúc gặp Đông Lai Hầu cùng Thôi Thúc Ngọc trong yến tiệc.

Khi ấy ta còn thắc mắc vì sao Đông Lai Hầu luôn tìm cách h/ãm h/ại ta, h/ận ý rất lớn, giờ nghĩ lại phần nhiều là vì Thôi Uyên.

Bùi Trí Lãng kiếp trước chưa từng nhắc đến Thôi Uyên với ta, như chưa hề quen biết.

Hai người đã đến độ đàm hôn luận giá, tất đã từng là người trong tim.

Bình tâm mà nói, chàng đối đãi ta rất tốt, nhưng lại giấu ta cả đời.

Lẽ nào trong mắt chàng, ta là kẻ hay gh/en t/uông, so đo tính toán?

Thôi được, ta nhận vậy.

Nhưng chàng lừa dối, khiến ta cảm thấy đầu đội mũ xanh lóng lánh.

07

Ta rình xem Bùi Trí Lãng ngoài Bùi phủ suốt nửa tháng, việc chàng thường làm nhất là đọc sách trong thư phòng, thỉnh thoảng ra phố m/ua sách, lúc nhàn rỗi lại đến nha môn, giúp dân nghèo thất học viết trạng từ kêu oan, nhờ vậy chàng được lòng dân chúng.

Chẳng rõ có phải ta nghĩ nhiều không, luôn cảm thấy Bùi Trí Lãng kiếp này khác kiếp trước, khiến ta thấy xa lạ.

Dù cả hai kiếp đều tính tình ôn hòa nho nhã, nhưng Bùi Trí Lãng kiếp này toát ra vẻ ôn nhuận như ngọc từ tận xươ/ng tủy, không chút sắc sảo bén nhọn.

Có lẽ chỉ vì biến cố, nên tính tình thay đổi.

Rốt cuộc, ai có thể giữ được sự ngây thơ trong trắng sau khi thân nhân bị hại?

Hôm ấy, lại là ngày Bùi Trí Lãng đến nha môn.

Chàng khoác áo dài màu bạch nguyệt, dắt theo một tiểu đồng rời nhà.

Quả nhiên vẫn như kiếp trước, chàng luôn thích mặc y phục sắc nhạt.

Ta như mọi khi thận trọng theo sau, suy nghĩ cách nào nhắc chàng nửa năm sau Bùi gia gặp nạn.

Khi tỉnh lại, ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng chàng đâu.

Bỗng nhiên, sau lưng vang lên thanh âm quen thuộc trong trẻo:

"Vị nương tử này, cớ sao theo dõi ta?"

Toàn thân ta lạnh toát, tay nắm ch/ặt, chân như đổ chì, nặng nề khó nhấc.

Trước hôm nay chỉ đứng xa ngắm nhìn, thấy chàng bình an đã yên lòng.

Giờ người trước mặt, ta lại không dám nhìn.

Ta hít sâu, nén nhịp tim đ/ập lo/ạn, quay lưng đáp: "Lang quân nói đùa rồi. Đại lộ triều thiên, mỗi người một ngả. Nơi đây vốn chỉ một con đường, chẳng lẽ ta bay mái nhảy tường?"

"Thật sao?" Chàng đi vòng ra trước mặt, cách chừng ba bước, mi thanh mục tú, thần sắc xa cách nhìn ta, giọng lạnh lùng chất vấn: "Nàng theo dõi ta đã nửa tháng, tại hạ sớm phát giác. Chỉ vì linh cảm nàng không á/c ý, nên chưa ngăn cản, không ngờ nàng chẳng chút thu liễm. Rốt cuộc vì sao theo dõi ta?"

"Ta..."

Nếu ta bỗng dưng nói ra chân tướng, e rằng bị coi là kẻ đi/ên.

Dù biết rõ Bùi Trí Lãng lúc này không đồng nhất với kiếp trước, ta đối với chàng chỉ là kẻ lạ hoặc kẻ bi/ến th/ái theo dõi, thái độ của chàng thực là bình thường.

Nhưng ánh mắt hờ hững của chàng như kim châm vào tim, đ/au nhói khôn ng/uôi.

08

Đang giằng co, bỗng thấy Thôi Uyên mặc trang phục trắng đội vi mạo đi tới, nghi thái đoan trang, dáng như liễu yếu phù phong.

Sau lưng nàng theo mấy thị nữ.

Sau lớp màn trắng, đôi mắt nàng như sóng nước, cười tươi rói gọi: "Bùi lang."

Vừa nghe thế, Bùi Trí Lãng lập tức quay người bước tới, giọng dịu dàng hơn hẳn, ân cần hỏi: "Uyên nương, hôm nay nàng sao rảnh ra ngoài? Xuân hàn vừa dứt, thân thể nàng vốn yếu, sao mặc mỏng manh thế?"

Thôi Uyên khẽ ho hai tiếng, nhẹ nhàng đáp: "Không sao đâu. Hôm nay trời quang mây tạnh, nghĩ ra ngoài thư giãn. Không ngờ gặp chàng."

Nói xong, nàng hướng về phía ta gật đầu lễ phép, tiếp lời: "À, chàng quen vị nương tử kia sao? Hôm trước nàng ấy còn giúp thiếp đó. Chỉ tiếc thiếp đi vội, quên hỏi tên."

Nhớ lại các khuê tú kinh thành ta gặp kiếp trước, hiếm ai bình dị dễ gần như Thôi Uyên.

Nhân phẩm có nhân phẩm, tướng mạo có tướng mạo, đừng nói Bùi Trí Lãng thích, ta cũng thích nàng.

Quan trọng nhất, nàng rất hào phóng.

Bùi Trí Lãng nửa tin nửa ngờ liếc nhìn ta, đầy cảnh giác: "Thật sao?"

Thôi Uyên gật đầu, rồi một mình đi tới, trao đổi tên họ với ta, nói nhỏ: "Lần trước nói muốn tìm việc, phủ ta đang cần người. Nếu không chê, ba ngày sau gặp tại Thôi phủ nhé?"

Ta gật đầu nhận lời, họ liền rời đi.

Lúc đi, Thôi Uyên còn đặc biệt quay đầu vén màn trắng, nheo mắt tinh nghịch với ta.

Danh sách chương

5 chương
05/06/2025 01:58
0
05/06/2025 01:58
0
28/07/2025 03:21
0
28/07/2025 03:02
0
28/07/2025 02:58
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu