Hợp Cung Hân Hoan

Chương 2

08/09/2025 14:47

Hoàng hậu nương nương sinh ra đã xinh đẹp rực rỡ.

Nhưng không hiểu sao, khi nhìn bà ta, tôi lại cảm thấy một màu xám xịt phủ lấy, khiến cả bộ váy lấp lánh trên người cũng trở nên nhạt nhòa. Tựa hồ khoảnh khắc sau bà sẽ tan biến trong cung điện vàng son lộng lẫy này.

Thấy tôi chăm chú nhìn, nét mặt u sầu của Hoàng hậu khẽ giãn ra nụ cười:

- Đây hẳn là tiểu thư Chương gia? Tên huý là gì, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Tôi vội hành lễ vụng về theo lời dặn của mụ v* ở nhà:

- Thưa Hoàng hậu nương nương, thần nữ tên Nguyên Thanh, năm nay năm tuổi ạ.

Đột nhiên Hoàng hậu sững người, ngay cả nụ cười trang nhã cũng không giữ được. Bà lẩm bẩm trong nét mặt thất thần:

- Năm tuổi rồi ư...

Tôi hoang mang không biết mình nói sai chỗ nào, vội liếc nhìn Đức công công. Không ngờ lão ta cũng đang chòng chọc nhìn tôi. Hai chúng tôi đối mặt trong bầu không khí ngột ngạt.

Giữa lúc tĩnh lặng, Ôn Quý phi đang ngồi thờ thẫn bên cạnh bỗng đứng phắt dậy. Bà ta vung tay định ném chén trà nhưng lại dừng lại khi thấy tôi co rúm người. Quý phi "xẹt" một tiếng, nhặt quả hồng trong hộp ném về phía Đức công công, lông mày dựng ngược:

- Lý Trân nó muốn gì đây? Cố tình gây khó dễ cho người khác phải không? Rõ ràng nó biết...

- Tịch Nguyệt! - Hoàng hậu chợt tỉnh ngộ nhưng nét mặt càng thêm thê lương - Đừng nói những chuyện này trước mặt trẻ con. Đâu phải lỗi tại cháu.

Nói rồi bà tiến lại gần tôi. Tà áo lụa là phủ phê lê thê kéo lê trên nền đất, nhưng khoác lên thân hình mảnh mai lại tựa sợi dây trói buộc.

- Nguyên Thanh à... - Bà mềm mại vuốt má tôi - Đúng là đứa trẻ chỉn chu, chỉ hơi đơn sắc. - Nàng cười, cài chiếc trâm tóc lấp lánh lên búi tóc tôi. Những hạt đông châu đung đưa khiến lòng tôi cũng chập chờn.

- Muốn chơi gì thì chơi, trong cung của ta không câu nệ gì. Cháu... cứ xem như nhà mình.

- Thần nữ đa tạ Hoàng hậu nương nương. - Tôi hớn hở cúi lạy nhưng bị bà đỡ dậy. Đôi mắt phượng của Hoàng hậu dán ch/ặt vào tôi:

- Nguyên Thanh có biết tại sao A Điệt đưa cháu vào cung không?

Tôi thành thực đáp:

- A Điệt nói đưa con vào hưởng phúc ạ.

Hoàng hậu khẽ cười. Bà nắm tay tôi, gương mặt cô quạnh lóe lên tia sáng:

- Đúng vậy, A Điệt cháu nói chuẩn lắm. Nguyên Thanh của chúng ta chính là vào cung hưởng phúc đây.

Tôi nhìn vào đôi mắt phượng chỉ chứa mỗi bóng hình mình. Không hiểu sao tôi cảm giác bà đang nhìn xuyên qua tôi để ngắm một người khác.

Chưa kịp vận dụng bộ n/ão non nớt suy nghĩ, Ôn Quý phi đột nhiên "xì" một tiếng. Ngón tay bà chỉ về phía Hoàng hậu run run:

- Này Triệu Tân Đồng! Khác với đồ thưởng đã bàn trước đó rồi nhé!

Hoàng hậu nhu mị cười:

- Bản cung hợp duyên với đứa trẻ này, nên thiên vị chút.

- Đừng có lảm nhảm! Muốn xem ta mất mặt đúng không? Lại đây!

Tôi chớp mắt nhìn ngón tay bôi sơn đỏ rực của Quý phi. Bà ta nắm lấy tay tôi kéo mạnh:

- Ta gọi không nghe hả?

Quý phi vừa chằm chằm nhìn chiếc trâm trên đầu tôi, vừa lục tìm trong hộp nữ trang. Cuối cùng tay bà dừng lại ở chiếc trâm vàng gắn hồng bảo thạch to bằng ngón cái. Vẻ đắc ý hiện rõ khi bà rút nó ra, nhưng lại ngập ngừng khi định cài lên đầu tôi. Trên mặt Quý phi hiện rõ ba chữ "không nỡ", cuối cùng bà bĩu môi:

- Thôi cho mi đấy! - Rồi bỗng vui như trẻ nhỏ - Ha ha Triệu Tân Đồng ngươi thua rồi! Trâm của ta quý hơn của ngươi!

Tôi nhíu mày. Cái này cũng phải so đo? Quả nhiên A Điệt nói đúng, Hoàng hậu và Quý phi như lửa với nước... với cái gì ấy nhỉ?!

***

Tôi được Hoàng hậu an trí ở Đông Noãn các. Bà sai người đưa vô số đồ chơi ngon vật lạ, lại chỉ định một cung nữ tên Thanh Tước trông coi.

Cô Thanh Tước đúng như tên gọi - lắm lời vô kể! Từ khi Hoàng hậu rời đi, miệng cô chưa ngừng nghỉ. Cô giảng giải Thánh thượng nguyên là Lỗ Vương cũ, trải qua lo/ạn đoạt đế mới lên ngôi. Thấy tôi không hứng thú, tôi hỏi:

- Cô ơi, sao Hoàng hậu và Quý phi lại như lửa đổ thêm dầu ạ?

Cô ta cười phá lên:

- Tiểu thư nghe lời đồn nhảm nào vậy? Hoàng hậu và Ôn Quý phi thân thiết lắm! Cực kỳ tốt!

Tôi ngập ngừng. Cô ta tự suy luận:

- Ôn Quý phi vốn là thanh mai trúc mã của Thánh thượng, đã được hứa hôn chính thất. Nhưng gia tộc suy yếu, Thánh thượng cần thế lực lớn hơn nên cưới Hoàng hậu. Người ngoài tưởng Hoàng hậu đoạt vị của Quý phi nên mới có tin đồn!

Tôi cau mày:

- Sao toàn là Thánh thượng muốn thế? Hoàng hậu có muốn gả không? Quý phi không đ/au lòng sao? Lần trước A Điệt hứa cho con bánh phù dung phố Đông Lục rồi quên, con gi/ận suốt ba ngày!

Cô Thanh Tước đổi đề tài:

- Tiểu thư cần nhớ sau này gặp hoàng tử công chúa phải hành lễ. Dù chưa thị tẩm hay định phong vị, nhưng vẫn phải giữ lễ.

Miếng bánh trong miệng tôi bỗng nhạt nhẽo.

Danh sách chương

4 chương
06/06/2025 17:05
0
06/06/2025 17:05
0
08/09/2025 14:47
0
08/09/2025 14:45
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu