Nô tôi không muốn kết hôn cùng hắn.
Triệu Diễn nâng tôi dậy đặt ngồi đối diện, rồi chống hai khuỷu tay lên gối, cúi người nhìn thẳng vào mắt tôi.
Xe ngựa đang đi giữa đường, đã tới khu phố náo nhiệt, ánh đèn ngoài kia thỉnh thoảng lọt vào, lấp loáng rơi trên đôi mày hắn. Giữa ồn ào huyên náo, hắn cất lời:
"Không đùa đâu, ta chỉ cưới nàng, cũng chỉ muốn cưới nàng."
"Nếu nàng không muốn, hoặc ta không cưới được nàng, ta sẽ quay về phương bắc, ở đó đ/á/nh trận suốt đời, rồi cuối cùng hẳn sẽ ch*t nơi sa trường."
Tôi siết ch/ặt lòng bàn tay, gượng gạo nở nụ cười: "Thật... thật vậy sao..."
Xe ngựa đột ngột dừng phắt, tôi bị hất về phía Triệu Diễn. Hắn ôm ch/ặt lấy tôi.
Bên ngoài văng vẳng tiếng Dương Sinh: "Hầu gia, có mai phục!"
Không trung vang tiếng tên b/ắn x/é gió. Triệu Diễn sắc mặt âm trầm nhìn ra: "Ôm ch/ặt ta, cúi đầu xuống."
Hắn ôm tôi vào lòng, chỉ trong chớp mắt đã ra ngoài xe, một tay dùng ki/ếm ch/ém tan mưa tên, một tay che chở cho tôi.
Một toán người mặc áo đen từ trên tường thành nhảy xuống, xông thẳng tới.
Tôi nắm ch/ặt cánh tay Triệu Diễn, cố thu nhỏ thân hình.
Hai bên giao chiến càng lúc càng kịch liệt, cuối cùng người của Triệu Diễn gần như tiêu diệt sạch bọn giặc.
Tôi nắm cánh tay Triệu Diễn, dần kiệt sức, từ từ gục xuống đất, mơ hồ cảm thấy thứ gì ấm ướt chảy ra từ gi/ữa hai ch/ân.
Tỉnh dậy mở mắt, bàn tay tôi bị ai đó nắm ch/ặt. Tôi cựa mình, người ấy gi/ật mình tỉnh giấc.
"Nàng tỉnh rồi? Thấy trong người thế nào? Đau đầu hay đ/au chỗ nào? Nghe được ta nói không?" Triệu Diễn nắm tay tôi hỏi dồn, trên mặt còn phủ râu xanh.
Tôi nhớ lại cảnh trước khi ngất, tay dưới chăn gấm từ từ đặt lên bụng. Mọi thứ đều là mệnh, đứa bé này có lẽ không nên tồn tại trên đời.
Triệu Diễn lúc này mới như chợt nhớ điều gì, cẩn trọng lên tiếng: "Nàng đang mang long th/ai, là... là con của chúng ta."
Sao, đứa bé vẫn còn?
"Lương y nói th/ai tượng hơi bất ổn, phải chăm sóc cẩn thận."
"Thanh Nguyệt, sinh nó ra, được không?"
"Ta biết nàng từng chịu đựng th/uốc lưu th/ai. Dù vì lý do gì nàng không uống, hãy coi như cho nó một cơ hội. Nó mạng lớn, hai lần đều không ch*t, nàng hãy mềm lòng giữ nó lại. Nếu nàng không thích, sinh ra ta một mình nuôi, sẽ không để nàng nhìn thấy."
Tôi nhìn lên màn trướng, lâu lâu không nói, quay mặt đi, một giọt lệ chìm vào gối.
Triệu Diễn nắm tay tôi, không ngừng khẩn cầu, thật thảm hại.
10
Từ hôm ấy, trong phủ thêm nhiều người. Ô Mai dẫn một bà lão tới gặp tôi.
Bà tóc hoa râm, cúi chào tôi, rồi nhìn tôi với ánh mắt hiền từ.
Ô Mai bên cạnh nói: "Đây là nhũ mẫu của Hầu gia, vốn đã về quê dưỡng lão, Hầu gia đặc phái người đón bà tới."
Người trong phủ gọi nhũ mẫu này là Hà m/a ma. Tôi đỡ bà dậy, bà nhìn tôi đẫm lệ: "Tốt, thật tốt, Hầu gia rốt cuộc không cô đ/ộc nữa rồi."
Hà m/a ma rất giỏi chăm sóc, tận tâm chu đáo, lại hiểu biết nhiều. Đến giai đoạn sau khi th/ai nhi bắt đầu phản ứng, đều nhờ bà cùng tôi vượt qua.
Triệu Diễn từ hôm ấy nuôi một dãy lương y trong phủ, cả nam lẫn nữ. Hắn lo lắng việc sinh nở của nữ tử không dễ dàng, luôn cảm thấy chuẩn bị bao nhiêu cũng không đủ.
Ô Mai mỗi ngày hớn hở thêu yếm, tất, giày cho trẻ sơ sinh, làm hết chiếc mũ nhỏ này đến chiếm khác, rồi bưng tới trước mặt tôi: "Phu nhân phu nhân, ngài xem, mão hổ đầu nô tôi làm cho công tử, tiểu thư có đẹp không?"
"Ngươi cẩn thận chút, đừng làm hỏng mắt. Ngày dài lắm, ngươi ngày nào cũng thêu, coi chừng thân thể không chịu nổi." Tôi ôn nhu nói.
"Không sao không sao! Em bé Hầu phủ nhất định phải mặc đồ tốt nhất tốt nhất! Các thứ vải vóc này đều là Hầu gia sưu tầm khắp nơi, nô tôi sờ vào cũng thấy vui!"
Tay tôi khẽ đặt lên bụng, cúi mắt nghĩ: Hóa ra nó vốn nên được yêu thương như thế này. Nó được mong đợi, chứ không phải cùng ta bị kh/inh rẻ nh/ục nh/ã.
Sau đó, gian phòng bên cạnh lại thêm nhiều đồ chơi, nôi, ghế gỗ chất thành đống.
Cho đến một hôm, tôi thấy những vết thương lớn nhỏ trên ngón tay Triệu Diễn, thở dài nói: "Trẻ sơ sinh cũng chẳng dùng tới những thứ đó, ngươi không cần vội làm."
Hắn mím môi, người cứng đờ: "Ta gây áp lực cho nàng rồi phải không? Ta chỉ hơi vui, hơi không kìm được. Về sau ta sẽ chú ý hơn."
Tôi múc một thìa canh trong bát, lặng lẽ uống. Trong phòng nhất thời im ắng.
Mấy ngày sau, ánh dương càng rực. Tôi tính cái ngày kiếp trước sắp tới, đại khái là lúc này.
Hôm ấy trên bàn ăn, tôi chủ động nhắc chuyện triều chính: "Hầu gia, dạo gần đây trên triều đường, có phải đang tranh cãi việc cử ai đi tuần phía tây phụ tá Thái tử chủ trì c/ứu tế không?"
Đôi đũa trong tay Triệu Diễn dừng một chút: "Phải."
Ngón tay tôi khẽ vạch hoa văn chạm khắc trên bát, thản nhiên nói: "Nô tôi nhớ Thẩm Thượng thư trên phương diện dân sinh khá có thành tựu, sao không ai tiến cử?"
"Nàng muốn hắn đi?" Triệu Diễn bình thản nói.
Tôi cười: "Việc triều đường, nào dung nô tôi xen vào. Nô tôi chỉ nghe thoáng vài câu, lỡ lời thôi."
Triệu Diễn nhếch mép, nụ cười mang chút mỉa mai, không biết đang cười mình hay cười tôi.
"Giang Thanh Nguyệt, ta biết nàng chưa từng có chân tâm. Ta không có cách nào, nhưng cũng không ép nàng. Chỉ cần nàng còn ở bên ta, mọi thứ bình yên."
"Vì vậy, nàng hẳn biết, nàng nói gì ta cũng nghe."
"Nàng muốn gì, có thể nói thẳng, không cần vòng vo thăm dò ta thế này."
Tôi thu liễm thần sắc. Tôi đã quen dùng mưu kế với hắn, quen đối phó giả dối. Triệu Diễn hẳn cũng biết mục đích tôi xoay quanh hắn.
"Được." Tôi lại mở miệng, "Hầu gia, ngươi hãy dâng tấu chương, để Thẩm Trường D/ao cùng Thái tử đi c/ứu tế."
Kiếp trước, người đi theo Thái tử c/ứu tế là một Thị lang. Về sau việc này thành tấm bùa đoản mệnh của vị Thị lang đó.
Thái tử tính tình ngoan cố, không nghe lời nói phải của bề tôi trung lương, trong việc c/ứu tế cứ khăng khăng ý mình. Vị Thị lang kia chức nhỏ không dám tâu bày, đành mặc hắn bày vẽ, kết quả gây nên dân lo/ạn.
Bình luận
Bình luận Facebook