Tình yêu chị mang lại

Chương 10

13/06/2025 15:00

Không trách Nguyên Tịnh luôn thích tỏ ra khiêm nhường, ngước nhìn tôi, hóa ra đều là để nhử tôi mắc câu.

Cá đã cắn câu, tôi phát hiện quá muộn, giờ dù muốn nhả ra cũng không kịp nữa rồi.

Việc kết hôn du lịch với Nguyên Tịnh là quyết định của tôi. Hắn không có người thân bạn bè nào đáng mời dự đám cưới, còn gia đình tôi đơn giản, bố mẹ quanh năm suốt tháng biệt tăm.

Sau khi lấy giấy đăng ký kết hôn, chúng tôi thẳng tiến vào tuần trăng mật, hai người ngao du khắp thế giới ngắm hoa nhìn biển, vui vẻ vô cùng.

Cho đến khi Lâm Tri An gọi điện: "Chị ơi c/ứu em! Bố mẹ về nước rồi, suốt ngày mặt mày ủ ê sang chỗ em và bạn gái ăn cơm chùa. Bạn gái em khóc mấy lần rồi, hỏi có phải bố mẹ không ưng cô ấy không?"

Đôi bậc phụ huynh vô trách nhiệm này, lớn tuổi đầu rồi mà vẫn chuyên đi gây khó dễ cho con cái.

Tôi ngước mặt lên trời đảo mắt, vì hạnh phúc cả đời của Lâm Tri An, đành thu xếp đồ đạc quay về.

Không ngờ khi về đến nhà, thứ đón tiếp chúng tôi lại không phải là lời trách móc của bố mẹ.

Ông bố lúc nào cũng lạnh lùng như khúc gỗ của tôi vỗ vai Nguyên Tịnh: "Con gái tôi giao cho cháu, hãy chăm sóc nó thật tốt."

Mẹ tôi nắm tay tôi khóc: "Mẹ và bố không phải phụ huynh tốt, không cho hai chị em các con một mái ấm tử tế. Sau này có con nhớ đừng học theo bố mẹ..."

"Sao? Già rồi mới biết trân trọng tình thân?" Tôi châm chọc.

Nước mắt mẹ tôi khô ngay lập tức, bà thản nhiên nói: "Cũng không hẳn, bố mẹ vẫn thích hưởng thụ thế giới riêng của hai người hơn. Con cũng thúc em con lập gia đình sớm đi."

Đúng là đôi cha mẹ vô trách nhiệm, chẳng bao giờ nhận lỗi.

Tôi cũng đã qua cái tuổi nghịch ngợm để thu hút sự chú ý của bố mẹ.

"Vậy hai người đừng tùy tiện qua chỗ Lâm Tri An nữa, làm bạn gái nó sợ chạy mất thì ai chịu trách nhiệm?"

"Đó không phải là cách để bắt nó gọi con về sao?"

Mẹ tôi nói rồi lấy ra một chiếc hộp đưa cho Nguyên Tịnh: "Đây là vật bà nội con để lại, nay truyền lại cho cháu, chúc hai vợ chồng trẻ hạnh phúc, thuận buồm xuôi gió."

Bố tôi cũng lôi ra một hộp đen: "Đây là vật bà ngoại truyền lại, nay đến lượt cháu."

Tôi hỏi: "Hai người cho hết bảo vật gia truyền rồi, vậy Lâm Tri An cưới vợ thì sao?"

Mẹ xoa đầu tôi: "Con ngốc, bảo vật nhà ta đâu chỉ có hai món."

Thôi được, không lấy thì phí.

Bữa cơm đoàn viên diễn ra êm đẹp. Bố mẹ hỏi han Nguyên Tịnh chuyện sinh hoạt thường ngày, hai bên hòa hợp tốt đẹp.

Sau bữa ăn, tôi dắt Nguyên Tịnh chào tạm biệt.

"Bố mẹ rất tán thành em đấy. Giờ thì em chính thức là... chồng của chị rồi." Tôi cố ý nói hai từ cuối thật lơ lớ.

Nguyên Tịnh gặng hỏi: "Chính thức là gì cơ?"

Tôi: "Không nghe rõ thì thôi."

Suốt đường về hắn không ngừng hỏi dò, nhưng tôi nhất quyết không lặp lại.

Mãi đến khi 'vận động trước khi ngủ' kết thúc, tôi nằm trong vòng tay hắn điều hòa hơi thở, nhân lúc hắn mất tập trung thì thầm: "Chồng ơi."

Kỳ thực không chỉ gia đình Nguyên Tịnh có vấn đề, nhà tôi cũng chẳng bình thường gì. Sống xa cách lâu ngày, những khoảng trống yêu thương đã mất thì mãi mãi không thể lấp đầy. Gặp lại bố mẹ, tôi không còn như thuở nhỏ luôn khát khao được quan tâm.

Xa cách thì nhiều, mà thân thiết thì chẳng đủ.

Lâm Tri An hẳn cũng vậy.

Nên chúng tôi đều chọn cách ở bên người khiến mình ấm lòng.

Từ nay về sau, chúng tôi đều sẽ có tổ ấm của riêng mình.

Ngoại truyện 2: Quá khứ của Nguyên Tịnh

Người đàn ông sống với mẹ tôi nhiều năm cầm tờ giấy x/á/c nhận tôi không phải con ruột, không ngoảnh lại mà đi.

Năm đó tôi vừa tròn 6 tuổi. Từ đó, mẹ bắt đầu có những biểu hiện t/âm th/ần bất ổn, tôi sống trong nhục mạ và đò/n roj triền miên.

Trong miệng bà, tôi là "tiểu hi*p da/m", là "giống tồi", là thứ rác rưởi đáng bị đ/ập nát.

Tôi không xứng được ăn, không đáng được học.

Bát ăn trẻ con bị bà ném qua cửa sổ, sách vở bị c/ắt nát tan tành.

Rồi bà bị bắt vì tội ném đồ từ trên cao.

Mấy ngày bà vắng nhà, tôi học cách kê ghế nấu cơm tự nuôi thân.

No bụng rồi lại dựa cửa đợi mẹ về.

Lúc ấy, tôi vẫn còn khao khát tình thương của bà.

Cho đến khi bà xuất hiện, t/át tôi một cái rồi hỏi sao tôi chưa ch*t.

Dấu vết nấu nướng trong bếp bị phát hiện, bà đi/ên cuồ/ng đ/á đ/ấm tôi tơi bời.

Đau quá.

Tôi bất tỉnh trong bếp, mặt mày bầm dập.

Những ngày tháng k/inh h/oàng ấy kéo dài suốt một năm.

Khi tâm trạng mẹ tạm ổn, một đêm nọ bà cầm d/ao lẻn vào phòng tôi.

Tôi tỉnh giấc, nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của bà.

Ánh mắt chạm nhau, bà vứt d/ao ôm tôi khóc nức nở, miệng không ngừng xin lỗi.

Sáng hôm sau, bà đưa tôi đến trường tiểu học.

Tôi bắt đầu cuộc sống đi học sớm về muộn. Tâm trạng mẹ lúc lên lúc xuống.

Lúc tốt chỉ ch/ửi m/ắng vài câu, lúc x/ấu lại không thiếu những trận đò/n thừa sống thiếu ch*t.

Tôi không bao giờ phản kháng. Tôi tự trách mình như bà - vì sao không phải con ruột của cha? Vì sao khiến cha bỏ rơi bà?

Nhưng sự nhẫn nhục không đổi lấy sự bình yên.

Năm 12 tuổi, bà đ/âm tôi một nhát d/ao rồi khóc lóc tự c/ắt cổ.

Tôi bò ra mở cửa cầu c/ứu.

Tôi sống, bà ch*t.

Cảnh sát điều tra đã tìm ra danh tính cha ruột tôi.

Thật trớ trêu, một kẻ "giống tồi" như tôi lại là con riêng của nhân vật có m/áu mặt.

Với ông ta, đó chỉ là lần s/ay rư/ợu tùy hứng ngủ người phụ nữ do thuộc hạ dâng lên. Những đ/au khổ bà phải gánh chịu sau đó, ông không hề hay biết.

Mọi bi kịch của tôi, ông ta cũng giả đi/ếc làm ngơ.

Tiền nhiều vô kể, nuôi tôi chẳng khác gì thêm một con chó cảnh.

Tôi thường cảm thấy mình là kẻ vô hình.

Thế giới này không ai nhìn thấy tôi, tôi cũng chẳng thấy được ai...

Danh sách chương

4 chương
13/06/2025 15:03
0
13/06/2025 15:00
0
13/06/2025 14:58
0
16/06/2025 17:19
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu