Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Nhưng tôi và cậu ấy cũng chỉ gặp nhau lần đầu vào ngày thi đại học.
“Đây là bí mật của em, nếu chị muốn nghe thì phải làm bạn gái em đã.”
“A wa wa!”
Chưa kịp lên tiếng, đám bạn học do Lâm Tri An dẫn đầu đã bắt đầu hò hét ầm ĩ.
Tôi quay đầu với khuôn mặt đờ đẫn, phát hiện mấy cậu trai đã lén đến nghe tr/ộm câu chuyện của chúng tôi.
“Cút cút, đừng có chọc chị tao, không thì đuổi cổ các người ra khỏi nhà.”
Còn biết lo cho chị, Lâm Tri An đuổi đám bạn sang chỗ khác. Cậu ta ở lại, gãi đầu gãi tai nhìn Nguyên Tịnh rồi lại nhìn tôi.
“Em đồng ý cho hai người yêu nhau. Nhưng chị à, chị phải đối xử tốt với Nguyên Tịnh đấy, cậu ấy vẫn là trai tơ chưa biết yêu đương gì đâu.”
Tôi bật cười vì thằng em rể hữu dũng vô mưu này, “Mày có tư cách gì mà cho phép? Ăn thịt xiên của mày đi.”
Nhận ra đám bạn Lâm Tri An vẫn đang liếc nhìn tôi và Nguyên Tịnh, tôi kéo cậu ta lên lầu để tránh bị soi mói.
Đến sân thượng tầng ba, tôi nhận được tin nhắn của Lâm Tri An với biểu tượng khóc lóc và câu đáng đò/n: “Chị ơi, yêu đương thì yêu nhưng đừng có nếm trái cấm nhé…”
Tôi vội tắt điện thoại kẻo Nguyên Tịnh nhìn thấy sẽ ngượng ch*t. Chiếc xích đu bố tặng đặt trên sân thượng, hai đứa ngồi sát cạnh nhau.
“Kể đi, bí mật của em là gì?”
Nguyên Tịnh quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt ngoan ngoãn đến lạ, “Chị chưa phải bạn gái em, theo tiến độ phát triển tình yêu lành mạnh, em cần có quá trình theo đuổi chị trước đã.”
Tôi không tin nổi vào tai mình, “Yêu đương mà như giải toán à? Còn có công thức cố định?”
Cậu ta lắc đầu, “Em muốn xây dựng mối qu/an h/ệ lâu dài, được suy nghĩ kỹ lưỡng, không bao giờ đ/ứt gánh. Phải đi từng bước chuẩn chỉnh.”
“Mới 18 tuổi đầu đã không muốn yêu đương vài bận? Không muốn quen vài cô gái xinh đẹp sao?”
Tôi không tin đàn ông nào lại không háo sắc. Nghe xong, mặt Nguyên Tịnh biến sắc, mím môi hồi lâu mới hỏi: “Chị nghĩ vậy sao? Em có thể đợi, em chỉ muốn làm bạn trai cuối cùng của chị.”
Lời tỏ tình đậm chất ngôn tình khiến tôi càng tò mò. Tôi đe dọa: “Hoặc là yêu em ngay bây giờ, hoặc sau này theo đuổi chị sẽ bị cự tuyệt, không còn cơ hội nào nữa.”
Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay siết ch/ặt thành ghế, lộ rõ sự căng thẳng. Dù kém tôi ba tuổi, quan niệm tình cảm của cậu ta cổ hủ như ông lão, nhưng lại hợp gu tôi lạ lùng. Phải thừa nhận rằng, tôi là đứa trẻ thiếu thốn tình thương, nên cách cậu ta nghiêm túc đối đãi khiến tôi xiêu lòng.
“Vậy sau này chị đừng vứt bỏ em nhé?”
Lại câu nói tự ti quen thuộc. Tôi vội gật đầu: “Đương nhiên, nếu em cứ ngoan thế này, chị sẽ càng thêm yêu.”
Nguyên Tịnh kể về quá trình cậu biết đến tôi. Thì ra cậu ta đã thầm thương tôi từ lâu.
Hồi tiểu học, bố mẹ tôi ly hôn vì ít gặp nhau. Tôi theo mẹ đến thành phố H, Lâm Tri An ở lại với bố. Từ tiểu học đến trung học, đó là quãng thời gian cô đơn nhất. Mẹ thường xuyên công tác nước ngoài, tôi ăn ngủ đi học một mình. Thiếu thốn tình cảm, tôi nổi lo/ạn từ cấp hai đến cấp ba: trốn học, la cà quán bar, kết thân với đám du côn.
Nguyên Tịnh hóa ra là nạn nhân bị bọn c/ôn đ/ồ b/ắt n/ạt. Nếu không nghe kể, tôi chẳng nhận ra cậu ta. Khi ấy cậu chỉ là cậu bé cấp hai g/ầy nhom như giá đỗ, tóc dài che mắt, toát lên vẻ tự ti yếu đuối.
Một lần tình cờ thấy cậu bị đ/á/nh đ/ập, tôi đã ngăn lại. Vì nghĩ đến đứa em vô dụng chỉ biết ăn và khóc của mình, không biết có bị b/ắt n/ạt không nên tôi nhờ Hứa Gia Vũ - kẻ thích tôi - bảo kê cho cậu bé.
Từ đó, thỉnh thoảng tôi gặp cậu ở trường cấp hai nhưng chẳng bao giờ chào hỏi. Ai ngờ sau vài năm, cậu bé nhút nhát ngày ấy trở thành soái ca cao ráo đến báo ơn?
Nguyên Tịnh nhìn tôi cười khẽ: “Chị vẫn nhớ em!”
“Đương nhiên, mới bốn năm năm trước thôi, chưa đến mức già trước tuổi.” Tôi vẫn thấy khó tin, “Em đã thích chị từ hồi đó? Chín sớm nhỉ.”
Bốn năm trước, cậu ta mới 14 tuổi. Nguyên Tịnh nói: “Sau đó chị chuyển trường, em tìm chị rất lâu.”
Đúng vậy, năm lớp 12 bố mẹ tôi tái hôn, tôi chuyển về đây học. Tôi hỏi tiếp: “Sao em lại chuyển đến đây học? Nếu không, có lẽ chúng ta chẳng gặp lại nhau.”
“Chị nổi tiếng hơn em nhiều. Em dò hỏi mãi mới biết nhà chị ở đây.” Cậu ta ngập ngừng, “Ngày nhập học, gặp Lâm Tri An, em hiểu ngay vì sao chị bảo vệ em.”
Tôi ngạc nhiên trước khả năng suy luận của cậu ta, “Chỉ một cái nhìn mà biết nó là em trai chị?”
Nguyên Tịnh gật đầu: “Kể cả việc chị mặc áo dài tiễn nó đi thi, là do em chia sẻ video hot về chị gái mặc áo dài đưa em đi thi...”
Tôi đã hiểu. Tính Lâm Tri An thích thể hiện, đương nhiên sẽ xúi tôi làm thế để nó nở mày nở mặt với bạn bè.
Chương 15
Chương 15
Chương 7
Chương 13
Chương 16
Chương 21
Chương 17
Chương 15
Bình luận
Bình luận Facebook