Khách khứa xôn xao, cảnh hỗn lo/ạn bủa vây.
Tôi quay người, mùi th/uốc lá đắng nghét xộc vào mũi.
Tạ Tùy đưa tay: "Không làm được bà hai Giang rồi, ch*t lòng chưa? Nếu không muốn thành trò cười, đi với tôi."
Giọng điệu chẳng tử tế, mặt đen như bưng, cố tỏ ra bàng quan.
Chẳng biết rằng đường môi mỏng khẽ mím ch/ặt đã tố cáo nỗi căng thẳng.
Tôi chăm chú nhìn anh.
Ánh mắt lần theo từng đường nét trên gương mặt.
Tạ Tùy, tôi muốn theo anh lắm.
Tiếc thay không thể.
Sau khi ch*t, ký ức về tôi sẽ bị hệ thống xóa sạch.
Chẳng ai biết chúng tôi từng yêu nhau.
Kể cả Tạ Tùy.
Với anh, tôi chỉ là người dưng xa lạ.
"Xin lỗi, tôi phải tìm Giang Yến."
Lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi siết ch/ặt váy cưới.
Hít sâu, tôi cởi giày cao gót, gi/ật bỏ tấm voan dài.
Bình thản lao vào cái kết buồn đã được an bài.
25 (Góc nhìn nam chính)
Tạ Tùy thường sờ lên hình xăm bên cổ tay.
Những đường nét đỏ mờ nhạt tựa bộ xươ/ng bướm.
Mỗi lần chạm vào, lồng ng/ực lại quặn lên cơn đ/au tức.
Theo trí nhớ, đó chỉ là hình xăm ngẫu hứng một chiều buồn chán hồi đại học.
Vô nghĩa, có thể xóa bất cứ lúc nào.
Anh nhíu mày.
Sao vẫn cảm thấy bứt rứt?
Đua vài vòng cho khuây khỏa, chán chường, anh phanh xe.
"Dạo này tôi sống thế nào?" - Anh hỏi bạn bè.
"Đua xe, quản lý công ty, rảnh thì đi chơi với đám bạn."
Trong câu chuyện, ai đó nhắc đến vụ Giang gia: Chú rể bỏ trốn với người yêu cũ, cô dâu đuổi theo rồi gặp nạn.
Dù chẳng quen biết, chưa từng dự đám cưới.
Nghe chữ "qu/a đ/ời", tim đ/au như d/ao c/ắt. Tạ Tùy gục người, họng ứa m/áu, tay ôm ng/ực rên rỉ.
Mình bị làm sao thế này?
...
Công ty tuyển thêm trợ lý. Cô gái mới vui tươi, hoạt bát, được lòng đồng nghiệp dù làm việc còn vụng về. Tạ Tùy nhẫn nhịn sự bất tiện.
Ngoài giờ, họ thường xuyên "tình cờ" gặp gỡ. Mỗi lần, cô ta lại gặp rắc rối, nũng nịu nhờ anh giúp đỡ.
Duyên trời se định, nhưng Tạ Tùy chỉ thấy phiền phức. Anh lạnh lùng bỏ đi, sau cùng đuổi việc cô ta.
Tính khí Tạ Tùy ngày một nóng nảy. Anh như linh h/ồn lạc lối, mất ngủ triền miên, trống trải khôn ng/uôi.
Nỗi đ/au không tên khiến anh muốn khóc.
Hình như anh đã đ/á/nh mất một người vô cùng trọng yếu.
...
Đám cưới thứ hai của Giang Yến được báo chí đưa tin, có kèm ảnh cô dâu quá cố. Tạ Tùy vốn chẳng quan tâm thị phi, nhưng lần này lại mở xem.
Người trong ảnh sao quen quá.
Cằm nhọn, môi mím. Đôi mắt trong vắt toát lên vẻ lạnh lùng. Nụ cười khẽ khóa góc môi.
Chỉ một cái nhìn, đầu óc anh ù đi. M/áu dồn ngược, tay r/un r/ẩy lưu ảnh.
Dù vô lý, anh tin chắc mình và người ấy từng gắn bó. Hơn thế, họ từng là tình nhân.
Tạ Tùy đi/ên cuồ/ng tìm bằng chứng. Mọi người cho rằng anh hoang tưởng, đặt điều với người chưa từng quen biết.
Không nản lòng, anh sưu tầm từng mảnh ghép về Nê Điệp. Cho đến khi xem đoạn phim tuyển sinh có giọng nói quen thuộc.
Ký ức ùa về như thác lũ: Trái tuyết ném hồi sơ ngộ, bóng lưng cô gái dứt áo ra đi...
Anh nhớ tất cả.
...
Tạ Tùy giam mình trong phòng. Như thú dữ mất phương hướng, gào thét, tuyệt vọng, bất lực.
"Hãy trả nàng lại cho ta. Ta bỏ hết, chỉ cần nàng..." - Giọng nghẹn ngào c/ầu x/in không trời xanh.
Im lặng đáp trả.
Chợt nhớ ngày Nê Điệp mất, nàng đòi ôm. Trái tim rỗng tuếch mưng mủ, nở đóa hoa tàn úa thẫm m/áu.
Điên lo/ạn trào dâng, anh đ/ập phá tan hoang. Rồi bình thản ngồi giữa đống đổ nát, lưỡi d/ao kề cổ tay.
Giọng máy lạnh lẽo vang lên: "Cảnh báo! Lệch quỹ đạo chính! Bắt đầu xóa ký ức nhiễu..."
Ký ức bị xóa lần hai. Rồi một ngày tuyết rơi, Tạ Tùy lại nhớ. Cứ thế lặp lại.
Hệ thống bất lực: Cảm xúc con người phức tạp, nó có thể kh/ống ch/ế thân x/á/c, thao túng ký ức, nhưng không cầm nổi trái tim.
Sau mười một lần Nê Điệp phá vỡ kịch bản, năng lượng hệ thống hao hụt. Nó lừa cô: Nếu cố tình lệch hướng, Tạ Tùy sẽ ch*t. Thực tế, anh chỉ mất ký ức, còn hệ thống ngày một yếu đi.
"Sao không nghe lời? Ngươi sẽ có tình mới, con cái, kết viên mãn."
Tạ Tùy chẳng thèm nghe. Anh đoán ra thủ phạm. Giờ đây, sống chỉ để tiêu diệt nó.
...
Hắn thành công. Hệ thống suy kiệt. Giọng máy đ/ứt quãng. Cuối cùng, biến mất vĩnh viễn.
Bình luận
Bình luận Facebook