Chuyện này nghe thật kỳ lạ. Ngay sau khi tấm ảnh chụp chung bù của tôi và Trần Văn Tĩnh trong buổi biểu diễn Tết Dương lịch được dán lên bảng thông báo, đã có người bàn tán: 'Trần Văn Tĩnh cuối cùng cũng được toại nguyện, đứng chung khung hình với Cố Thần.'
Chẳng mấy chốc, chuyện cũ về việc Cố Vân Vân/Trần Văn Tĩnh từng theo đuổi Cố Thần lại bị đào bới lên, trở thành đề tài bàn tán sôi nổi. Trên diễn đàn trường thậm chí còn có người viết fanfiction về hai chúng tôi.
Điều kỳ lạ hơn nữa là tôi có rất nhiều fan nữ, nói rằng lấy tôi làm tấm gương để theo đuổi người họ thầm thích. Ơ hay, mọi người không nhìn thấy Quý Thính Bạch đang sống tốt đấy sao?
Tôi nhìn tấm ảnh chung với Cố Thần trên bảng thông báo, nói với Quý Thính Bạch đứng cạnh: 'Thầy chủ nhiệm chụp tôi trông b/éo quá.'
'Này bạn Quý, thật ra lần đó không phải bạn chụp hỏng mà là cố tình không muốn chụp Cố Thần đúng không?'
Quý Thính Bạch khẽ bóp nhẹ tay tôi, tai đỏ ửng lên thì thầm: 'Đừng vạch trần tôi thế chứ.'
'Lần sau không được thế nữa đâu, không được để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến học tập và công việc.'
Tôi cũng phản công, móc ngón út của anh. Anh chàng gật đầu cười đồng ý.
Mọi thứ đang rất hòa hợp thì bỗng hai học sinh năm nhất từ căng tin đi ra phá vỡ bầu không khí.
'Cố Vân Vân, wow, bạn cũng đến xem ảnh chung với Cố Thần à?'
'Hai người đã đến với nhau chưa?'
'Bạn cố gắng học tập vì anh ấy thế này, Cố Thần chắc cảm động lắm.'
...
C/ứu tôi với, sao lại có những lời ngớ ngẩn thế này chứ? Cố gắng học tập là vì bản thân chứ liên quan gì đến Cố Thần. Các em năm nhất rảnh quá nhỉ.
Với lại, đừng ship couple trước mặt chính chủ thế chứ!
'Dừng lại ngay.' Tôi nắm tay Quý Thính Bạch, 'Chăm chỉ học hành, đừng tin đồn thất thiệt. Tôi và Cố Thần không quen biết nhau.'
'Bạn Quý này mới là mục tiêu tôi hướng tới.'
Hai tiểu học muội ăn no cơm chó, nhanh chóng rời đi. Quý Thính Bạch nghiêng đầu nhìn tôi, khóe môi nở nụ cười: 'Em cũng là mục tiêu của anh.'
Tốt tốt, giờ đã biết nói lời đường mật rồi, tiến bộ lắm.
'Vậy sau này nếu nghe người khác nói về em và Cố Thần, anh có buồn không?'
'Không.'
'Đúng rồi, em không muốn giữa chúng ta có bất cứ hiểu lầm nào.'
Trước kỳ nghỉ đông, tôi lén chọn thời điểm thích hợp để đặt làm kính mắt làm quà năm mới cho Quý Thính Bạch.
Ngày nghỉ, bốn chúng tôi họp mặt lần cuối. Khi tôi tặng quà cho mọi người, hóa ra ai cũng đã chuẩn bị quà.
Quý Thính Bạch đeo chiếc kính mới, anh tặng tôi một chiếc ví hình gấu Pooh cực kỳ dễ thương.
Kỳ nghỉ đông chỉ 15 ngày, Quý Thính Bạch nói sẽ đi làm thêm ở quán net cũ và hứa giữ liên lạc hàng ngày với tôi.
Tôi định tặng anh điện thoại nhưng sợ anh từ chối, thôi để sau này có dịp vậy.
Trần Đại Phát đưa tôi đi nghỉ dưỡng ở Hải Nam, nơi có biệt thự nghỉ dưỡng đứng tên tôi. Ông không mang theo người vợ kế trẻ mà chỉ có hai cha con đón Tết, nói muốn bù đắp những thiếu sót trước đây.
Ừ thì cũng được, tôi định hỏi ông về chuyện kinh doanh để tránh cảnh phá sản như kiếp trước.
Có lẽ thực sự cảm thấy có lỗi, trên máy bay Trần Đại Phát đã thao thao bất tuyệt về tình hình công ty và các dự án gần đây. Ông nhắc nhiều đến họ hàng nhà vợ kế, ai nấy đều làm quản lý cả.
'Ba, cô ấy sắp sinh rồi phải không?' Tôi tính toán thầm, 'Hồi trước mẹ và ba làm hải sản mới có tiền bao mỏ, may mặc. Ba từng nói sẽ để hết cho con. Giờ tính sao?'
Trần Đại Phát cười hề hề: 'Tất cả đều là của con. Dì con muốn làm ngọc trang thì kệ cô ấy.'
Tôi không rõ ông phá sản thế nào, có lẽ do đ/ứt mạch vốn. 'Hừ, ngọc trang? Cô ta hiểu gì về cái đó?'
'Vân Vân, sao nói thế.' Trần Đại Phát giả vờ nghiêm mặt, 'Coi như cho em trai con vậy.'
'Được, không vấn đề.' Tôi chỉ không muốn Trần Đại Phát 'đi Tây thiên', tài sản ông muốn chia thế nào cũng được. 'Sau Tết con tròn 18, những gì thuộc về con phải chuyển sang tên con. Đặc biệt công ty của mẹ, tiền không được chảy vào tiệm ngọc của người đó!'
Bình luận
Bình luận Facebook