Cung nữ Lan Sương bước tới chải mái tóc mây cho nàng:
- Bệ hạ trong lòng vẫn có nương nương.
- Có ta? Vậy cớ sao mãi chẳng phong ta làm Hoàng hậu?
Lan Sương không dám đáp, Tống Uyển Nhu tự hiểu nguyên do. Nàng liếc nhìn ta, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp nhuốm h/ận ý:
- Giá như bổn cung không vì sinh Chiêu Dương mà tổn thương nguyên khí, sớm đã sinh hoàng tử để tấn phong.
Nàng gh/ét ta xúi quẩy, chẳng bao giờ chịu ở riêng cùng ta. Ta cũng chẳng tìm được cơ hội hạ thủ.
Cho đến hôm ấy, ta ngửi thấy mùi Ôn Phù trong ngự hoa viên, lẫn theo vị m/áu tanh nồng nặc. Đứng ngắm người đàn bà nhan sắc tàn phai, lưng c/òng queo đang khổ sai xây đình, ta lặng thinh.
Nhũ mẫu chạy tới bế ta lên:
- Công chúa sao lại tới chỗ này? Công trình chưa hoàn thành, lỡ sự cố thì sao?
Ôn Phù nghe tiếng nhũ mẫu, ngẩng lên nhìn ta. Chỉ một ánh mắt ấy, thái giám đã quất nàng mấy roj. Mùi m/áu trong không khí càng thêm đậm đặc.
Dường như không ai biết, nàng từng là cung nữ tâm phúc nhất bên Hoàng hậu.
Đêm xuống, ta lại lén trốn ra ngoài. Nơi ban ngày, ta gặp lại Ôn Phù. Nàng vẫn đang vận chuyển đất cát dưới lầu mát, đôi tay mềm mại ngày xưa giờ thô ráp tả tơi.
Thừa lúc giám công ngủ gật, nàng từ từ bước tới. Ngồi xổm trước mặt ta, giọng khàn đục hỏi:
- Ngươi là Chiêu Dương công chúa? Nếu ngươi ch*t, mẫu phi có đ/au lòng chăng?
- Chẳng đâu. - Giọng non nớt đáp lạnh lùng - Nàng chỉ muốn hoàng tử để làm Hoàng hậu.
Ôn Phù nắm ch/ặt mảnh sứ giấu trong tay, lòng bàn tay rỉ m/áu. Ta lấy từ trong áo ra chiếc đùi gà bọc giấy dầu đưa nàng:
- Ngươi đói lắm rồi chứ gì?
Nàng sửng sốt nhìn ta. Giọng ta giờ chẳng còn như trẻ con:
- Ta chẳng thích xươ/ng gà vụn, chỉ ưa đùi gà. Nên Hoàng hậu nương nương dặn, tất cả đùi gà xuân hoa cung đều thuộc về ta.
Lông mày Ôn Phù run nhẹ, đôi mắt đỏ hoe:
- Ngươi... là Tiểu Cửu do Hoàng hậu nuôi dưỡng?
Ta đặt tay lên mu bàn tay nàng. Chốc lát, những vết s/ẹo biến mất. Nàng rụt tay lại, kinh ngạc:
- Ngươi là... yêu quái?
- Có lẽ thế.
Hồ ly ta có thuật giữ nhan sắc. Xưa kia muốn báo đáp Hoàng hậu, ta từng khiến nhan sắc nàng vượt xa Tống Uyển Nhu. Nhưng nàng chỉ xoa đầu ta nói: 'Nếu để người trong cung biết năng lực này, ngươi khó giữ mạng. Trẫm muốn Tiểu Cửu sống tốt. Đã là Hoàng hậu, cần gì dùng sắc hầu người?'
Nói rồi, những nếp nhăn khóe mắt nàng dần hiện lại. Ta cọ đầu vào lòng bàn tay nàng - ta còn phải ăn thật nhiều đùi gà, chưa muốn ch*t.
- Ngươi tìm cách thoát cung đi. - Ta bảo Ôn Phù - Chờ ta lớn thêm chút, đủ sức là ta gi*t Tống Uyển Nhu.
Ôn Phù cười khẽ:
- Gi*t ch*t đã trả hết th/ù ư? Tiểu Cửu, ngươi vẫn chưa hiểu lòng h/ận của con người. Ch*t là giải thoát, có kẻ đáng sống không bằng ch*t.
Theo ánh mắt nàng nhìn mảnh sứ dính m/áu, ta thở dài:
- Bởi thế ta chẳng muốn hóa người. Làm người mệt lắm.
4
Một năm sau, sinh nhật lần thứ năm của ta, Hoàng đế dẫn ta cùng Quý phi ra hồ du ngoạn. Gió thoảng làm bay tấm voan của thiếu nữ hái chè, lộ ra gương mặt tuyệt sắc.
Ngay cả bậc quân vương từng trải cũng sững sờ. Một phi tần khẽ cười:
- Thiên hạ tôn Quý phi nương nương là đệ nhất mỹ nhân, hóa ra núi cao còn có núi cao hơn.
Tống Uyển Nhu ôm ta, móng tay vô thức xiết ch/ặt khiến ta đ/au. Hoàng đế mỉm cười hỏi:
- Chiêu Dương nói xem, nàng ta và mẫu phi, ai đẹp hơn?
Ta kh/inh khỉnh đáp: - Kẻ tiện tỳ sao dám sánh mẫu phi?
Sắc mặt Tống Uyển Nhu biến sắc. Giám nữ lập tức quỳ xuống: - Có lẽ công chúa nghe lời nô tì m/ắng tiểu cung nữ mà bắt chước.
Trước mặt đông người, Hoàng đế cho nàng bước thang. Ngài bế ta sang đình nghỉ. Trang chủ trà trang đưa ra thiếu nữ pha trà khéo nhất.
Sau khi thái giám thí đ/ộc, nàng dâng chén trà trong vắt. Hoàng đế nếm một ngụm, gấp gáp hỏi:
- Tên ngươi là gì?
- Ôn Liên.
Ôn Liên chính là tên muội muội đã khuất của Ôn Phù. Nàng đổi dung mạo, đổi cả danh tính. Hoàng đế nhất định đưa nàng về cung - bởi hương vị trà ấy giống hệt Hoàng hậu năm xưa.
5
Về cung, Tống Uyển Nhu đ/ập vỡ lọ hoa, gi/ận dữ thét:
- Đồ thôn phu hèn mạt dám quyến rũ bệ hạ!
Lan Sương quỳ tâu:
- Tên nàng là Ôn Liên, xưa kia thuộc kỹ viện, được chuộc về làm nữ hái chè.
Nghe vậy, Tống Uyển Nhu bỗng nở nụ cười:...
Bình luận
Bình luận Facebook