Dường như chưa từng có ai quan tâm đến cậu ấy đến vậy, Bùi Tùng thầm nghĩ. Cậu đờ người một lúc rồi đáp: "Vâng."
10
Một buổi tối sau giờ tự học, tôi lại kéo cậu ấy đi ăn. Đang lật thực đơn chọn món Bùi Tùng thích, tôi chợt nghe giọng nói vọng từ phía đối diện: "Tạ Kiều, sao cậu đối tốt với tôi thế?"
Bùi Tùng đang dán mắt nhìn ra cửa sổ, nơi cụ già ăn xin đang co ro trên vỉa hè. Ánh mắt cậu lạc về phía cụ già t/àn t/ật, quần áo tả tơi, chỉ biết ngồi chờ lòng thương của người qua đường.
"Có phải... vì thương hại không?"
Tim tôi thắt lại. Tôi theo ánh mắt cậu nhìn về phía cụ già, buông thõng tay: "Không phải."
"Tôi có xứng đáng nhận sự tốt đẹp này không?" Giọng cậu run nhẹ.
Khoảnh khắc ấy, nước mắt tôi nghẹn ứ nơi cổ họng. Hình ảnh Bùi Tùng bé nhỏ trước mắt chợt hòa làm một với người tôi từng yêu thương trong ký ức.
"Cậu xứng đáng." Tôi nắm ch/ặt tay cậu, từng chữ nặng tựa lời thề: "Cậu xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất thế gian."
"Cậu... sẽ mãi là bạn tôi chứ?" Ánh mắt đen láy chất chứa nỗi sợ mơ hồ, như đứa trẻ sợ tỉnh giấc thấy cổ tích tan biến.
"Sẽ." Tôi nuốt nghẹn, gật đầu: "Tôi hứa."
Nụ cười đầu tiên nở trên gương mặt lạnh lùng. Bóng tối dày đặc trong tim cậu bé, tựa hồ đã có tia sáng mong manh xuyên thủng.
11
Những ngày tháng êm đềm trôi qua, gương mặt vàng võ của Bùi Tùng dần hồng hào. Nhưng đôi mắt cậu vẫn đượm buồn, thường xuyên mất tập trung trong lớp.
Tôi hiểu, vì cậu phải chăm sóc người mẹ đang hấp hối - Mã Oanh. Căn bệ/nh u/ng t/hư gan giai đoạn cuối khiến cơ thể bà chỉ còn da bọc xươ/ng. Người chồng kế Chu Mặc từ chối chữa trị, dồn hết tiền bạc cho bản thân.
Mã Oanh trút gi/ận lên đứa con trai tội nghiệp. Bà đ/á/nh đ/ập, ch/ửi m/ắng, coi Bùi Tùng là ng/uồn cơn mọi bất hạnh. Nghĩ đến cái ch*t sắp tới của bà, lòng tôi dâng lên niềm hả hê lạnh lẽo - con q/uỷ đội lốt mẹ hiền ấy đáng phải trả giá.
Hai tháng trước khi bà ta qu/a đ/ời, tôi chọn đúng ngày Chu Mặc cư/ớp sạch tiền trong nhà. Những bức ảnh người đàn ông ngoại tình, chuyển khoản nuôi con riêng được gửi đến Mã Oanh dưới danh nghĩa nhân tình: "Bà ch*t đi, tất cả sẽ thuộc về chúng tôi!"
Màn kịch chó cắn đuôi bắt đầu. Tôi muốn bà ta ch*t trong đ/au đớn gấp trăm lần.
12
Chiều hôm ấy, Bùi Tùng vắng mặt. Tôi nhìn chiếc bàn trống bên cạnh, tim đ/ập lo/ạn nhịp. Nhật ký ghi rõ cậu ở trường đến tối mới về, khi Chu Mặc đã cư/ớp xong tiền và đ/á/nh g/ãy chân Mã Oanh.
Sao mọi thứ khác đi? Cậu ấy đang ở đâu?
Chân tôi chạy đi/ên cuồ/ng về phía nhà Bùi Tùng. Cánh cửa hé mở phô bày cảnh tượng k/inh h/oàng: Chu Mặc đang bóp cổ Mã Oanh tím tái. Dưới chân hắn, Bùi Tùng nằm bất động trong vũng m/áu, đầu vỡ toác.
Tôi hét lên, lao vào hất văng chiếc búa trên tay hung thủ. Tiếng thân thể nặng nề đổ ập xuống sàn. Mã Oanh thở hổ/n h/ển, giọng khàn đặc: "Nó... che đò/n cho tôi..."
Tay run lẩy bẩy bấm số xe cấp c/ứu, mắt tôi dán vào khuôn mặt tái nhợt của Bùi Tùng. M/áu vẫn ồ ạt chảy từ vết thương, thấm đẫm áo trắng đồng phục. "Tỉnh lại đi!" - tiếng khóc nghẹn đ/ứt quãng vang lên trong căn phòng ngập mùi tử khí.
Bình luận
Bình luận Facebook