Tôi gỡ tay anh ra, hôn lên đôi môi anh. Mặt anh đỏ ửng đến tận mang tai, như sắp chảy m/áu. Tôi đắc ý, lại hôn lên má anh một cái: "Anh đã là bạn trai em rồi, còn sợ em hôn nữa sao?"
Tôi từng nghĩ, trong mối tình này, tôi mới là người bị động. Nhưng nhật ký của anh viết:
"Kiều Kiều, may mà em đến. Anh lê bước cô đơn, tưởng sẽ vĩnh viễn chìm trong bóng tối, chỉ có em cầm đèn đến bên anh, muốn nắm tay anh bước về nơi rực sáng. Mỗi giây phút bên em đều như anh tr/ộm được, nên anh như đi trên băng mỏng, sợ em không yêu, lại sợ em yêu quá nhiều, sợ em biết quá khứ nát tan của anh, sợ em sẽ kh/inh rẻ anh."
Tôi ôm nhật ký khóc nức nở, hóa ra ngay cả chuyện ngoại tình tôi tưởng, cũng chỉ là cách ngớ ngẩn anh nghĩ ra để ly hôn.
4
Tôi lật giở từng trang nhật ký ghi lại cuộc đời Bùi Tùng, không biết chìm vào giấc ngủ từ lúc nào. Trong mơ có giọng nói vang lên: "Em muốn gặp lại anh ấy không?"
"Có chứ!"
Ý thức tôi chợt tỉnh táo. Mở mắt, tôi trở về 15 năm trước. Lúc này tôi 12 tuổi, anh 11 tuổi, tất cả vẫn còn kịp.
Đáng lẽ tôi chuyển trường vào học kỳ hai lớp 12, nhưng giờ phải sớm hơn. Sau nhiều lần nài nỉ, bố mẹ đồng ý cho tôi chuyển đến trường cấp hai của Bùi Tùng. Chúng tôi gặp nhau sớm hơn 5 năm.
Lớp 7/1 trường Trung học Á Phong.
Tôi đứng trên bục giới thiệu: "Tôi là Tạ Kiều, học sinh mới chuyển đến." Mắt lướt qua lớp, dừng lại ở góc cuối gần thùng rác - một cậu bé đen nhẻm, g/ầy nhom, áo cũ sờn, lọ thỏi giữa đám bạn đồng trang lứa. Nhưng tôi nhận ra ngay - Bùi Tùng thuở nhỏ.
Mắt tôi nhòe lệ, tưởng chừng đã mất anh mãi mãi. Cậu g/ầy như hồi cấp ba, nhưng đen và thấp hơn. Cô giáo chỉ chỗ ngồi trống, tôi thẳng bước đến cạnh Bùi Tùng.
Cậu cúi mặt xuống ngăn bàn, lục lọi tránh ánh mắt tôi. Tôi chào: "Tớ là Tạ Kiều, cậu tên gì?"
Giọng lí nhí: "Bùi Tùng."
Tôi nhìn đôi chân g/ầy guộc của cậu - thiếu niên 11 tuổi mà như trẻ lên 8. Tóc vàng hoe, má hóp, rõ ràng suy dinh dưỡng. Tim tôi thắt lại.
Bố đẻ Bùi Tùng mất năm cậu 8 tuổi. Mẹ tái giá, cậu trở thành gánh nặng. Cha dượng đ/á/nh ch/ửi, mẹ làm ngơ. Đến năm 12 tuổi, mẹ qu/a đ/ời vì u/ng t/hư, cậu bị cha dượng xâm hại rồi bỏ vào trại mồ côi.
Những điều này tôi biết từ nhật ký sau khi cậu mất. Giờ được trở lại, tôi quyết định thay đổi số phận cho Bùi Tùng. Phải trừng trị những kẻ h/ãm h/ại cậu, thuyết phục bố mẹ nhận nuôi cậu trước khi mẹ cậu qu/a đ/ời.
5
Giờ ăn sáng, cả lớp lục tục lấy đồ ăn. Tôi mở hộp cơm cuộn, trứng, sữa, xíu mại và bánh ngọt mẹ chuẩn bị. Đúng là mẹ hiểu ý con gái.
Bên cạnh, Bùi Tùng lôi từ ba lô cũ kỹ chiếc túi ni lông trắng, bên trong chỉ một chiếc bánh bao nhỏ. Trời ơi, cậu làm việc quần quật mà đến bữa cũng không no. Đang tuổi lớn mà còi cọc thế này!
Thấy tôi nhìn, cậu khép nép che đi. Tôi mời các bạn cùng bàn ăn cơm cuộn, rồi đẩy hai miếng cuối cùng về phía Bùi Tùng: "Cậu ăn thử đi, ngon lắm!"
Cậu lắc đầu: "Không, tớ có đồ ăn rồi."
Tôi nài nỉ: "Nếm đi, không ngon tớ làm chó liền!"
Bùi Tùng ngập ngừng gắp một miếng. "Ngon không?" Tôi hỏi. Cậu gật. "Vậy ăn thêm đi!"
Sau cùng cậu ăn hết hai miếng. Tôi chỉ chiếc bánh bao: "Cho tớ xin miếng nhé!" Không đợi trả lời, tôi cắn một miếng. Dù cứng nhưng ngọt lịm.
Bình luận
Bình luận Facebook