Đầu rắn lướt qua vành mang trận lạnh buốt.
Con rắn này… thật sự sao?
Ta chàng sao vậy?”
Có vì nhận bất an hình người.
Chàng mặc tầng trung y mỏng màu đen, sắc tái nhợt, đôi lạ thường.
“Dọa nàng rồi à?”
Giọng chàng khàn, ánh mắt ẩn hiện tầng huyết sắc.
Ta đặt lên chàng: “Chàng phát sốt sao?”
Trán hề nóng. cau định thu lại, nhưng liền ép lên chàng.
Chàng cọ bàn đôi mắt xanh nhạt chăm chú nhìn “Để lát, thật chịu.”
Ta ngây toàn thân muốn bốc ch/áy.
Chàng buông nghiêng gần, khẽ bên tai: rồi sao?”
Quá rồi…
Mùi hương trên người chàng trùm lấy ta. cúi đầu, thở dần dồn dập.
“Huyền Minh…” – khẽ run.
“Hửm?” – Chàng vòng ôm lấy eo ghé sát khẽ “Sao thế?”
Hai chân nhũn vững.
Hơi thở chàng trở dồn dập, chàng men từng chút mà lên.
Ngay lúc chàng khẽ nghiêng né tránh, thấp chàng… chàng sao?”
Nụ vào khóe môi.
Ta giác chàng khựng lại.
“Xin lỗi.”
Chàng để câu, rồi lập biến mất khỏi điện.
Bên trong điện yên tĩnh eo vẫn còn lưu ấm chàng.
Huyền biến mất suốt ba ngày.
Ta lo lắng cuống cuồ/ng, để đành phải đi phiền Lâm.
Bị bám lấy dai dẳng, Lâm đành phải thở rõ cho biết.
“Huyền vốn yêu, mà tộc sẽ kỳ phát tình.”
Hắn liếc cái: biết phát gì không?”
Ta lập nhớ đêm ấy chàng khàn, thở nóng liền lắp bắp: “Ta… tất nhiên biết!”
Sắc Lâm lập trầm nheo mắt nhìn “Đêm đó, gì ngươi chứ?”
Ta nuốt khan, lắc đầu: ngoài ngay, sao!”
“Thế tốt.”
Bạch Lâm xoa thở phào: “Bắp cải tự trồng, sao thể để bị heo lớn lên cùng mất!”
Ta dối, á/c tâm ngập, tiên phản bác Lâm.
Sang ngày thứ tư, rốt cuộc trở về.
Ta biết đối nào, cứ chần chừ trong điện dám ra.
“Tiểu Bạch.”
Ta gi/ật nảy mình, lập lên: “Có… đây!”
Huyền sắc vẫn tái, cách hai bước, khàn: “Xin lỗi, đêm ấy do lỗ mãng.”
Ta dám ngẩng nhìn chàng, cúi thấp, khẽ nói: sao đâu…”
“Ngươi yên tâm, chuyện đêm ấy, tuyệt để lộ nửa lời.”
Ta giác ánh mắt chàng cụp xuống nhìn trong vò, dám gật đáp tiếng "Ừ".
Từ đó, cách và đối đãi lẫn nhau càng lúc càng kỳ quặc.
Chàng còn ăn cơm cùng hay giỡn bắt ly trước. Lúc chuyện, luôn khoảng cách, thậm chí còn sắp xếp riêng cho khác.
Ta nhìn căn mới trống trải, gi/ận dỗi ngồi phịch lên giường.
Huyền đúng đồ cặn cặn bã trách nhiệm.
Nếu đã muốn khoảng cách, đây chiều theo.
Buổi sáng, tự búi tóc chỉnh y phục.
Khi ăn, tự xử những cứng.
Ban đêm ngủ, ngoan ngoãn về phòng, thèm liếc chàng cái.
Suốt ngày, và nhau quá mười câu.
Đêm đến, co người trong chăn, nghiến m/ắng: “Đồ rắn biết thêm vài câu à!”
Trạng thái vậy kéo dài cho Lâm mời dự tiệc.
Hôm nay ngày đ/ộc nữ Đế cửu thiên, thân Yêu Vương, tất nhiên phải chúc mừng.
Trước dặn ba lần: “Không chạy lung tung.”
Ta - Giang Ly nặng 45 cân, trong đó 40 cân thích tạo phản, nghe Minh.
Ta ly, lặng bám sau và Lâm lên Cửu Thiên.
12
Cửu hoàn toàn biệt giới.
Yêu giới đâu đâu kỳ hoa linh thú rải rác khắp nơi, điền trang.
Còn Cửu ba đình đài, gác lầu, tiên nữ mặc sa y phấp phới, người nhìn mãi rời mắt.
“Tiểu ly này nhà vậy, đáng quá chừng.”
“Chắc từ Thanh Khâu? Nghe hôm nay Thiếu quân Thanh Khâu sẽ đến.”
“Thiếu quân ly đuôi, này đuôi, sao thể do Thanh Khâu mang đến?”
“Chắc tiểu vị quân thượng đó thôi.”
“Nuôi tốt nhìn xem, linh khí đầy.”
Giữa khen ngợi các tiên tỷ, dần dần đắc ý quên mình.
“Tham kiến Yêu Vương.”
Yêu Vương?!
Ch*t rồi! phát hiện toi!
Ta lập khỏi vòng vây tiên nữ, chân lên cổ mà chạy.
“Ê, tiểu ly, chạy cái gì thế?”
“Hồ ly cơ?”
Giọng hỏi vang tới, sợ mức suýt nữa quên luôn cách dùng bốn chân.
Ta chạy thục mạng.
Chắc sẽ đuổi đâu nhỉ…
Ta trốn sau cây cột, lén biến hình rồi rón rén ló quan sát.
“Ê, ngươi Có biết đây địa bàn bổn thiếu gia không?”
Ta nhìn quanh vòng, nói.
Chẳng phải trên đất thần tiên?
“Ta đây nè!”
Ta cúi đầu, tiểu oa nhi cao gối phùng má trừng mắt nhìn lên, cả mặt.
Ta nhịn được, bật cười tiếng.
“Không cười!”
Tiểu oa nhi non hung dữ, cười, cúi người xoa hắn.
“Thật lỗi, ngươi đó.”
Ta lục túi, lấy viên kẹo đưa hắn: “Cho ngươi, xem bồi tội.”
Bình luận
Bình luận Facebook