Tôi biết tin vào sáu tháng trước kỳ thi đại học: số tiền học phí mà bà nội nhặt ve chai dành dụm cả đời cho tôi, đã bị bố mẹ mang đi m/ua giày thể thao cho em trai. Thằng bé khoác lên đôi giày phiên bản giới hạn trước mặt tôi như lời thách thức.
Tôi quỳ xuống lạy bố mẹ, xin họ cho v/ay tiền thi đại học, hứa sẽ trả sau khi đi làm.
Họ bảo: 'Mày lắm thì cũng đậu trường hạng hai, thôi đừng học nữa'.
Họ bảo: 'Mấy đứa bạn cấp hai của mày đều lấy chồng hết rồi, tiền hồi môn đều để lại cho em trai'.
Họ bảo: 'Đó là số phận con gái'.
Nhưng tôi không muốn đầu hàng.
1
'Mày là con gái, cho học hết cấp ba đã là khai minh lắm rồi.' Mẹ tôi đeo tạp dề, chống nạnh từ bếp bước ra, chiếc vá dầu mỡ chỉ thẳng vào mặt tôi: 'Đúng là càng học càng mất dạy! Dám tố mẹ ăn cắp tiền!'
Bố tôi ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, khẽ ho: 'Gia đình cũng khó khăn, Tống Hà à. Em trai Triết Minh sắp vào cấp ba, nuôi hai đứa sinh viên thì bố mẹ không kham nổi.'
'Con không cần tiền của bố mẹ. Con chỉ muốn lấy lại số tiền bà để dành cho con.'
Ánh mắt tôi dán ch/ặt vào đôi giày của Triết Minh. Đôi giày ấy tôi từng thấy thằng nhóc giàu có lớp nghệ thuật khoe khoang - 5.000 tệ.
5.000 tệ. Trùng hợp thay, đó cũng chính x/á/c số tiền bà tôi dành dụm cả đời.
'Mày xem! Đúng là không nên đẻ nó ra! Giờ coi bố mẹ như kẻ th/ù!' Tiếng mẹ tôi lẩm bẩm vang lên xen lẫn tiếng rau xào xèo xèo trong chảo dầu. Bà cố ý dằn mạnh xẻng: 'Mày đừng hòng lấy một xu khi tao còn sống! Đồ vo/ng ân bội nghĩa!'
'Tống Hà, mẹ mày sức khỏe không tốt, đừng làm bà ấy tức.' Bố tôi đặt chén trà xuống: 'Hôm đó mẹ mày mang hoa quả sang thăm bà, còn gọi cấp c/ứu khi bà lên cơn đột quỵ. Sao mày dám vu oan mẹ mày lấy tr/ộm sổ tiết kiệm?'
Chính bà ấy lấy.
Tháng trước bà tôi còn gọi điện bảo đã dành dụm 5.000 tệ, bảo tôi yên tâm ôn thi. 'Cháu gái ngoan của bà, cứ học đi. Bà sống ngày nào, lo cho cháu ngày ấy.'
Tôi lớn lên trong vòng tay bà. Bố mẹ đưa Triết Minh lên thành phố làm ăn, bỏ mặc tôi ở quê với bà. Từ khi vào cấp ba, tôi toàn ở ký túc xá, tháng mới về thăm bà một lần. Hôm qua về, ông hàng xóm bảo bà đang hôn mê trên giường bệ/nh. Sổ tiết kiệm cũng biến mất. Suốt tháng qua, chỉ có mẹ tôi đến nhà bà.
Nhưng tôi không có bằng chứng.
Cắn ch/ặt môi, tôi nhìn chằm chằm vào đôi giày của Triết Minh. Thằng em đang mải mê điện tử ngẩng lên cười nhạo: 'Học làm gì hả chị? Bạn em có chị gái mới cưới, chồng giàu lắm! Đi chơi toàn xe xịn, sang chảnh lắm!'
Nghe 'cục cưng' lên tiếng, mẹ tôi dịu giọng: 'Mẹ không mong nó thành phượng hoàng, chỉ sợ nuôi phải kẻ bạc tình coi mẹ như kẻ tr/ộm!'
'Chị à, 5.000 tệ đáng gì chứ?' Triết Minh nhếch mép: 'Chưa đủ tiền nạp game của em mấy bữa!'
5.000 tệ - con số hắn thở ra nhẹ như không. Nhưng với tôi, đó là hai cái bánh bao, chai nước lọc, ba tiếng tàu lửa chật vật. Tôi cần số tiền ấy. Không phải để học, mà vì đó là mồ hôi nước mắt bà tôi. Ông hàng xóm kể, bà tôi nhịn ăn nhịn mặc, đạp xe giữa đông giá rét đi b/án ve chai, năn nỉ người ta trả thêm vài hào vì 'cháu gái tôi sắp thi đại học'.
Mùi thịt kho thơm lừng trong căn phòng điều hòa mát lạnh khiến bụng tôi cồn cào. Mẹ tôi dọn cơm, nhiệt tình gọi Triết Minh ăn uống. Ba người họ quây quần, hạnh phúc như gia đình trọn vẹn. Còn tôi - kẻ phá rối đứng lặng như bóng m/a.
'Mẹ...' Tôi nghiến răng nói từ trái tim. Từ khi biết mình suýt bị bỏ rơi, tôi chưa từng gọi tiếng này. 'Con xin...' Cúi đầu xuống thấp. Nh/ục nh/ã. Quá nh/ục nh/ã. 'Mẹ cho con mượn 5.000 được không...' Không có tiền, tôi không thể hoàn thành năm cuối cấp. Tiền tài liệu, lệ phí thi - tôi không biết xoay xở thế nào. Tôi muốn học. Muốn cầm giấy báo đỗ cho bà xem. 'Con sẽ trả sau khi tốt nghiệp...'
Bàn tay bà đang gắp thịt cho Triết Minh khựng lại. Ánh mắt kh/inh miệt xoáy vào tim tôi, ép trái tim quặn đ/au cúi rạp xuống.
'Chị khóc kìa!' Triết Minh như phát hiện trò vui, cười nhạo: 'Đi xin tiền mà còn làm mặt nạn nhân.'
Tự ái tôi như cành khô giòn, bị bẻ g/ãy từng khúc. 'Mẹ, con quỳ xuống đây được không?' Giọng tôi r/un r/ẩy mà rành rọt, như không phải mình nói ra. Đầu gối đ/ập mạnh xuống nền gạch. Tôi nghe thấy tiếng tự trọng vỡ tan.
Hồi cấp hai, khi biết họ định đem tôi đổi cho người ta để đẻ thằng em, tôi khóc thầm bao đêm, thề sẽ không bao giờ nhận họ. Nhưng trước đồng tiền, tự trọng chẳng là gì. Quả thật, chẳng là gì.
Bà quay lưng, đặt đũa xuống bát, không thèm liếc nhìn: 'Tống Hà, nghe cho kỹ.'
'Mày có ch*t ở đây, tao cũng không có tiền. Hiện tại không, tương lai cũng không.'
'Dù có tiền, cũng là của em mày. Mọi thứ trong nhà này đều thuộc về nó.'
'Liên quan gì đến mày? Mơ cũng đừng hòng.'
2
Tôi không biết mình rời khỏi nhà ấy bằng cách nào...
Bình luận
Bình luận Facebook