Khương vương liên tục mấy ngày đều tới, nhìn thấy con thuyền hữu nghị giữa ta cùng Ô Nhã sắp lật úp, không không không, ta còn phải thống nhất hậu cung, nhân trời chưa tối vội vàng đóng cửa, lão nương ta đâu cần làm sủng phi.
Khương vương rốt cuộc lại đến, thậm chí còn trèo tường, nghiêm nghị nói với ta: "Đại phi xuất thủ hào phóng, bản vương gần đây bị Đại phi bao nuôi." Ngươi đích thị không còn biết mặt mũi là gì nữa sao? Ngươi vốn là minh quân được vạn dân sùng bái cơ mà!
Muôn vàn không ngờ tới, vào năm thứ tư ta hòa thân, ta đã bao nuôi Khương vương.
Đang chuẩn bị nói rõ ràng với Khương vương về việc cần mưa móc đều phân mới giữ yên hậu cung, tên này đã không tới nữa, số tiền của lão nương bên Thiên Thịnh đủ m/ua mấy anh chàng điển trai rồi.
Tiểu Đào từ chỗ Tiểu Trần y quan trở về, báo với ta: Mấy hôm trước đoàn thương nhân đi Vận Thành b/án da thú bị bắt giữ, phía Vận Thành nói đoàn thương nhân nhân cơ hội do thám quân tình.
Tiểu Đào lại nói thêm: Anh trai của Ô Nhã phu nhân cũng ở trong đoàn thương nhân.
Gia tộc Ô Nhã là đại tộc, ta nghe nói trong nhà đều là võ tướng, sao ngươi lại chạy vào đoàn thương nhân? Chẳng lẽ thật sự đi do thám?
Nghe nói là đi m/ua vòng tay cho sủng cơ.
Ta... Tại sao các ngươi cứ gây sự? Hai ca ca của ta đang thiếu cớ khai chiến đây này.
Khương quốc đã phái sứ thần đi đàm phán, chưa có tin tức truyền về.
Ta nghe thấy ồn ào ngoài cửa: "Phu quân thiếp không về được, các ngươi cũng đừng hòng yên ổn!" Tiểu Đào nói chị dâu họ Ô Nhã vào cung, e là tới gây rối. Việc này liên quan gì tới ta?
Ta mặt mũi ngơ ngác bước ra: "Đại vương đã phái sứ đoàn đi thương thuyết, phu nhân đợi vài ngày, tất có tin."
"Người Hán các ngươi xảo trá đ/ộc á/c, sao dễ dàng thả phu quân ta về?"
Trong lòng nổi gi/ận, Cẩm cô lên tiếng: "Một phụ nhân thâm cung như lão thân còn biết, võ tướng không thể tùy tiện xuất ngoại. Mộc Đồ tướng quân mang thân phận võ tướng lại tự ý xuất hành ngoại quốc, có thể luận tội phản quốc. Phu nhân sao còn dám đến đây hồng hộc dọa người?"
Ta thì tin Mộc Đồ thật sự đi m/ua vòng tay. Dân Khương tuy dũng mãnh nhưng thuần phác, loại người thẳng ruột ngựa này không phản quốc, nhưng cũng không nên tự tiện ra ngoài.
Quả nhiên là dân tộc ưa động thủ hơn khẩu chiến, lời Cẩm cô chưa dứt đã có người vung gậy quét tới. Cẩm cô đ/á ng/ực đ/á bay đối phương, tay nhấc luôn ghế đẩu cửa. Cảnh tượng đột nhiên yên ắng.
Ta quên nói, Cẩm cô năm xưa là giang hồ b/án nghệ, sau gặp mẫu phi ta mới vào phủ Đại tướng quân, cùng mẫu phi trao đổi võ công.
Cẩm cô học có hệ thống các chiêu địch, mẫu phi ta học được tuyệt chiêu đ/á/nh nhau đ/á háng. Về sau hai người vào cung, trong cung đầy mưu hại, lại học thêm cung đấu.
Khương vương mấy ngày nay hẳn đang bận thay đổi bản đồ phòng thủ, tướng quân nhà bị bắt, trò hề này hắn cũng khó xuất hiện. Tân hoan cựu ái, bên nào cũng khó đắc tội.
Đàn ông đôi khi không trông cậy được, lúc nguy cấp vẫn phải dựa vào chính mình. Ta lạnh giọng: "Phu nhân yên tâm, tướng quân không nguy tính mạng. Phu nhân hãy về nhà chờ tin." Có Lưu Đô chỉ huy sứ ở đó, tất giữ được mạng Mộc Đồ. Còn bị đ/á/nh, đằng nào bọn họ cũng suốt ngày đ/á/nh nhau, chịu đò/n quen rồi.
Thấy ta nói chắc nịch, lại không làm gì được, có lẽ cú đ/á của Cẩm cô đã chấn nhiếp đối phương. Phu nhân Mộc Đồ hậm hực dẫn người rời đi. Từ đầu tới cuối, Khương vương và hậu cung của hắn im thin thít.
Nếu ta có thân thủ như Cẩm cô, Khương vương mà tới nữa, nhất định đ/á cho một cước. Lúc ngủ với lão nương thì thề non hẹn biển, đồ phế vật!
Cẩm cô đặt ghế xuống, chỉnh lại tóc mai, mỉm cười với ta: "Đến giờ ăn cơm rồi." Một câu nói mà phong tình vạn lạng.
Nghe nói năm xưa Cẩm cô b/án nghệ giang hồ, bị tiểu bá vương trêu ghẹo, lập tức đ/á/nh cho một trận. Sau càng nghĩ càng tức: Kẻ x/ấu xí thì thôi, đằng này đẹp trai thế này còn trêu gái! Đuổi tới tận nhà đ/á/nh thêm trận nữa. Hôm sau tiểu bá vương mặt mũi bầm dập tới cầu hôn.
Không hiểu sao hai người không thành, đáng lẽ là nhân duyên tốt đẹp.
Hai ngày sau, sứ thần truyền tin: Yêu cầu Khương quốc giảm ba thành giá quặng sắt thì thả đoàn thương nhân và Mộc Đồ tướng quân.
Ba thành hơi nhiều. Giá quặng Khương vốn bị Thiên Thịnh áp chế đã thấp, giảm thêm ba thành sợ không đủ cơm nuôi thợ mỏ. Đây là ép Khương quốc khai chiến.
Ta nghe nói nghị sự điện cãi nhau đỏ mặt, đ/ập bay mấy cái bàn. Một phe nói đồng ý đã, đổi người về rồi phản hồi. Phe khác nói Thiên Thịnh quá đáng, đ/á/nh đi đâu sợ chúng!
Ta lắc đầu thở dài: Toàn chủ ý tầm phào. Quân đồn trú Vận Thành đâu phải bày trò, giờ đ/á/nh nhau chỉ tổ lưỡng bại câu thương.
Đêm ngủ không yên, một phụ nhân hậu cung mà phải lo việc quốc sự. Ta đoán phế vật vương cũng mất ngủ, trong lòng đỡ bức bối hơn.
Nghe Cẩm cô ngoài cửa quát khẽ: "Kẻ nào?"
Lại nghe giọng nam trầm: "Bản vương."
Lại trèo tường, kí/ch th/ích lắm sao? Ta giả vờ ngủ. Một lát sau, ngoài cửa vang lên giọng nói khẽ: "Đồ ng/u ngốc."
Trái tim ta bỗng mềm nhũn, đứng dậy khoác áo mở cửa. Dưới trăng thanh, Khương vương đứng trước thềm. Thấy ta, hắn ôm ch/ặt lấy ta, quay người lại trèo tường đi. Áo choàng đen phấp phới như chim lớn.
Nửa đêm trèo tường chỉ để làm màu? Thôi được, lão nương hơi cảm động rồi. Ta gọi Phong Linh nhi: "Mai canh đường Quốc sư lão đầu đi nghị sự điện."
Phong Linh nhi là cô bé thật thà, trời chưa sáng đã ra đợi. Chờ mãi mới thấy Quốc sư tới, liền xông tới húc ngã lão ta, thì thầm bên tai: "Kéo dài."
Quốc sư r/un r/ẩy nắm cổ áo, lắp bắp: "Cô... nương, không... được..."
Phong Linh nhi bực dọc: "Bảo kéo dài thì kéo!"
"Cô... nương, thật... không cởi được."
Bình luận
Bình luận Facebook