Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Tướng Khuynh Thế
- Chương 21
“Dĩnh Nhi, trong lòng Hoàng đế vốn đã có con từ rất sớm rồi.”
“Hoàng đế không nói với con, vậy để bổn cung nói cho con biết.”
“Hi nhi, có phải con đã quên hết rồi không? Ngày ấy ai là kẻ ngày đêm đến Vị Ưng cung, nằng nặc xin Mẫu hậu cưới cháu gái nhà Thái úy? Ban đầu Mẫu hậu tưởng con trẻ người non dạ, không chịu ưng thuận. Thế mà con cứ khăng khăng ngày qua ngày, không ngớt lời nhắc nhở. Mẫu hậu bảo đây là quyết định của Phụ hoàng, con liền bẻ hết cành hoa trong cung kết thành tràng hoa dâng lên, mong Mẫu hậu nói giúp lời. Mẫu hậu vẫn nhớ như in, hôm ấy ngón tay con rớm m/áu tươm, bao lâu mới lành, lẽ nào con quên hết rồi sao?”
Nghe lời ấy, tôi lắc đầu: “Mẫu hậu, nhà họ Thẩm có hai cô con gái, Hoàng thượng muốn cưới chưa chắc đã là con.”
“Đương nhiên là con rồi, đồ ngốc ạ.” Bà vẫn mỉm cười, “Hắn tự tay viết tên con: Thẩm Dĩnh Nhi, dâng lên cho bổn cung xem.”
Trong lòng tôi bỗng dâng lên vô số nghi vấn.
Thái hậu nương nương... phải chăng đã nhầm lẫn?...
Nụ cười trên mặt dần trở nên gượng gạo. Chẳng trách Nhàn Nguyệt có thể luôn tươi cười, không biết nàng đã luyện thế nào?
Hoàng đế lại nói: “Mẫu hậu, nhi tử không hề quên.”
Tôi cúi đầu không hỏi thêm. Chán nản trước màn kịch mẹ con họ diễn, lời nào cũng khiến người nghe mịt mờ.
Ngẩng lên, ánh mắt Thái hậu vẫn đong đầy trìu mến.
Hồi lâu, bà mới chậm rãi: “Dĩnh Nhi, ngày cưới Tiên đế, bổn cung đã gảy khúc «Phụng cầu hoàng». Tiên đế tặng bổn cung chiếc trâm vàng chạm hoa đính ngọc trai, tự tay cài lên mái tóc. Giờ già rồi, tay chẳng còn linh hoạt... Dĩnh Nhi... Con gảy lại cho bổn cung nghe một lần nữa được chăng?”
Tôi gật đầu, sai người bưng cổ cầm lên.
«Phụng cầu hoàng» kể mối tình Tư Mã Tương Như - Trác Văn Quân, một bên là danh sĩ được huyện lệnh Lâm Cùng kính trọng, một bên là góa phụ xinh đẹp. Lời tỏ tình nồng nhiệt của chàng khiến nàng xiêu lòng, hai người bỏ trốn rồi cuối cùng được gia tộc chấp nhận.
Một người con gái, liệu có thể vì tình yêu mà bỏ mặc tất cả, lẳng lặng ra đi chỉ để được bên người mình thương?
Câu trả lời ấy, có lẽ Thái hậu đã rõ.
Nhưng phần tôi, có lẽ cả đời này chẳng thể nào thấu tỏ.
Nghĩ mà xem, giữa bà và ta, ai là kẻ đáng thương hơn?
——Song dực câu khởi phiên cao phi/Vô cảm ngã tứ sử dư bi.
Năm ấy, tôi muốn gặp Thái tử nhưng tìm khắp Đông cung không thấy, bèn để lại câu thơ này trong thư phòng. Mong mỏi hắn sẽ tìm đến, nào ngờ đợi mãi vẫn bặt vô âm tín.
Đến hôm trước đám cưới Ngũ hoàng tử, tôi vào thư phòng thấy hắn thất thần ngồi đó. Lúc ấy, lẽ nào trong lòng không chút xót xa? Thật sự không một chút rung động?
Câu thơ tôi viết bị hắn giấu dưới cánh tay, cố che đậy không cho thấy. Hắn cúi gằm mặt đến khi tôi quay đi mới đuổi theo, để lộ vệt lệ trên má. Vì sao lại khóc? Vì cớ gì?
Ngày sinh Minh Nhi, hắn dắt tôi dạo khắp hoàng cung, nói câu “Kết phát vi phu thê, ân ái lưỡng bất nghi” dưới ánh trăng thanh. Đêm đẹp như thế, lẽ nào lòng không chút xao xuyến?
Bao năm hậu cung không con nối dõi, hắn chỉ nói: “Trẫm có phải quá nuông chiều nàng rồi không?” Khoảnh khắc ấy, lòng ta không một mảy may hy vọng? Quyết liệt quay đi, có phải chỉ vì ngoan cố? Thật không chút tư tâm nào sao?
Khúc nhạc dứt, lòng tôi cuồn cuộn như vừa trải qua tang thương dâu bể.
Cúi đầu, tiếng nói vang lên phía trên: “Mẫu hậu đã an giấc rồi.”
Hắn nắm tay tôi rời Vĩnh An cung, tôi vẫn cúi mặt im lặng. Hắn cũng không hỏi, chỉ lặng lẽ bên cạnh.
Thì ra... tuyết cũng có thể làm mờ mắt người ta.
Thái hậu ra đi vào đúng ngày thượng thọ lục thập ngũ.
Đêm trước đó, bà còn dặn cung nữ nhớ sắc th/uốc mai sau. Thái y nói bà đi rất nhẹ nhàng, tôi đáp: “Tốt.”
Tốt lắm chứ. Một đời bà vướng bận tình duyên, suýt mất ngôi hậu, mất con trai. Giờ buông bỏ hồng trần, thanh thản ra đi, há chẳng phải là phúc sao?
Chỉ có điều... vị Hoàng đế kia đêm ấy khóc như trẻ thơ, miên man nói: “Trẫm không còn mẹ nữa rồi...” Hắn nói nhiều đến nỗi tôi ngủ quên lúc nào không hay.
Năm hắn mười hai tuổi, Hoàng hậu bị vu cáo tư thông với Thân vương. Hoàng đế chưa kịp tra xét đã hạ lệnh giam lỏng, cấm bà tiếp xúc với ai.
Đêm tuyết rơi, Thái tử khóc đến ngất trên nền lạnh, hôm sau liền trọng bệ/nh. Vội vàng trèo tường khỏi Vị Ưng cung, lê bước đến Phúc Ninh cung quỳ năm canh giờ mới được gặp. Đó là ký ức khắc sâu nhất, bởi khi thấy con, Hoàng hậu chỉ lặp đi lặp lại: “Là mẹ có lỗi với con, mẹ hại con rồi...”
Như lúc lâm chung, bà nắm ch/ặt tay tôi: “Con ơi, mẹ có lỗi với con. Giá năm xưa mẹ an phận làm Hoàng hậu, không nhúng tay vào chính sự, không so đo Hoàng thượng có yêu mẹ không, có lẽ giờ con đã có thể dành trọn thời gian bên nàng ấy...”
Bà nói mãi đến khi tôi khẽ thưa: “Mẫu hậu, con là Dĩnh Nhi đây ạ.” Bà mới lặng đi, để tôi dỗ ngủ tiếp.
Tôi biết bà còn điều muốn nói. Muốn bảo: Dĩnh Nhi à, đúng là đứa bé ngốc nghếch.
Mỗi sáng thức dậy, gò má đẫm lệ nhưng nghĩ lại chẳng nhớ nổi mình mộng thấy gì.
Xuân xanh thoắt qua, h/ận ý vấn vương biết bao giờ ng/uôi?
Mùa hè năm ấy, hoa cung đình nở rộ. Đang định rủ các con đi thưởng hoa, nào ngờ một hôm thấy Hoằng Thần bị Nhàn Nguyệt lôi vào Vị Ưng cung, mình ướt đẫm, bộ dạng vừa thảm vừa buồn cười.
Chương 12
Chương 21
Chương 13
Chương 16
Chương 8
Chương 8 HẾT
Chương 8 HẾT
Chương 14
Bình luận
Bình luận Facebook