Tìm kiếm gần đây
Thôi m/a ma trầm mặc hồi lâu rồi lại mở lời: "Hãy thu xếp chỉnh tề, ngày mai theo lão nô về kinh đi!"
Mặc dù bà tự xưng lão nô, nhưng giọng điệu với ta lại cao cao tại thượng, phảng phất ta mới là nô tài của bà, có thể tùy thời sắp đặt.
"Dám hỏi m/a ma, vì sao đột nhiên đến đón ta đi kinh thành?"
Ta mở miệng thăm dò.
Ta dùng chữ "đi" kinh thành, chứ không phải "về" kinh thành, rõ ràng ta chẳng công nhận nơi ấy là nhà mình.
Phụ thân cùng mẫu thân bị câu hỏi bất thần của ta làm sắc mặt biến đổi.
8.
Phụ thân cuồ/ng lo/ạn ra hiệu cho ta, chỉ sợ ta đắc tội Thôi m/a ma trước mặt, mẫu thân cũng vội vàng nói: "Thôi m/a ma, Cảnh nhi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, xin ngài chớ để bụng."
Thôi m/a ma khẽ ho một tiếng, lại đ/á/nh giá ta một lượt, rồi nói: "Hầu gia cùng phu nhân làm chủ đính cho ngươi một môn thân sự, lão nô đến đón ngươi về kinh thành thành thân."
"Bất kể ngươi muốn hay chẳng muốn, đều phải đi, bằng không..."
Thôi m/a ma quét mắt nhìn quanh, rồi cười khẽ, ý u/y hi*p rõ mồn một.
Ta nghe ra hàm ý trong lời bà, đồng thời cũng biết thân phận sinh phụ mình, vốn là một vị hầu gia.
Phụ thân vội thưa: "Nguyện ý, nguyện ý, đây là phúc khí của Cảnh nhi..."
Vừa nói vừa trừng mắt với ta, ra hiệu mau chóng đồng ý.
Ta nghiêng mặt thấy mẫu thân vẻ đ/au khổ, thân thể r/un r/ẩy, cắn ch/ặt môi, ta biết bà đang tự trách, tự trách không cách che chở ta, khiến ta bị người tùy tiện sắp đặt.
Ta đưa tay nắm bàn tay run của mẫu thân, sau đó hướng Thôi m/a ma nói: "Ta theo ngươi đi kinh thành, nhưng phải dẫn mẫu thân cùng đi!"
Mẫu thân đột ngột nhìn ta, ta khẽ vỗ tay bà, ra hiệu đừng vội nói.
Thôi m/a ma nhíu mày: "Không được!"
Phụ thân cũng nôn nóng: "Thành thể thống gì, mẫu thân ngươi nhất định phải lưu lại, đâu có con gái dẫn sinh mẫu xuất giá."
Ta biết phụ thân lo sợ mẫu thân theo ta rời đi, hắn không cách mượn ta nương tựa vị đại phật hầu gia này.
Ta cũng rõ Thôi m/a ma tất không đáp ứng mẫu thân cùng đi kinh thành, vì vị hầu phu nhân kia không cho phép, dù bà đáp ứng, ta cũng chẳng dám dẫn mẫu thân tới, sợ mẫu thân dê vào miệng cọp.
Ta đưa ra điều kiện này để thương nghị, nên đợi Thôi m/a ma cự tuyệt, lại mở miệng: "Không dẫn mẫu thân cũng được, nhưng mẫu thân phải dọn ra ngoài ở, ngoài ra ngươi phải sắp xếp hai tên hạ nhân hầu hạ mẫu thân, bằng không ta dù ch*t cũng chẳng đi kinh thành!"
Quả nhiên ta thối lui cầu thứ, Thôi m/a ma không suy nghĩ nửa phần liền gật đầu: "Được."
9.
Thôi m/a ma gật đầu, phụ thân chẳng dám không đồng ý, huống chi chỉ dọn ra ngoài ở, chứ không rời khỏi nơi này, vẫn trong tầm mắt hắn, trong lòng hắn cũng tiếp nhận được.
Duy có đại phu nhân sắc mặt khó coi, rõ ràng bất mãn mẫu thân thoát khỏi kh/ống ch/ế của bà, nhưng lúc này không dám lắm lời, chỉ cúi đầu im lặng.
Phụ thân cùng Thôi m/a ma nhanh chóng thương định ngày ta lên đường, chính là sáng sớm hôm sau.
Đêm ấy mẫu thân nắm tay ta khóc lóc, bà bịn rịn ta, nói hết thảy đều tại bà không che chở được ta, ta ôm mẫu thân an ủi: "Mẫu thân, đi kinh thành ít ra cũng không tệ hơn nơi này, sinh phụ ta tuy chẳng hẳn có tình phụ nữ với ta, nhưng đại hộ gia đình coi trọng thể diện, ít ra không vô sỉ như phụ thân, có thể làm chuyện b/án vợ b/án con."
Mẫu thân cũng biết giờ không cách nào khác, đành miễn cưỡng đồng ý, đêm ấy kéo ta nói chuyện thâu đêm.
Sáng sớm hôm sau, Thôi m/a ma sắp xếp người giúp mẫu thân dọn khỏi phủ, tìm một sân nhỏ ở phố khác an trú, lại lưu lại hai thị nữ hầu hạ, sau đó thúc giục ta lên xe đi.
Trong xe, ta nhìn mẫu thân đuổi theo xe, vừa chạy vừa khóc, giữa đường vấp ngã mấy lần, lòng ta đ/au khổ đến cực điểm, cuối cùng ta cắn răng buông rèm xe xuống, không muốn mẫu thân thấy ta cũng khóc thành người đẫm lệ.
10.
Ta nhất định phải đi, chỉ có rời khỏi nơi này đến kinh thành, may ra ta mới có cơ hội cường đại lên, che chở bản thân và mẫu thân. Hiện giờ ta căn bản không cách đấu lại phụ thân cùng đại phu nhân.
Những khổ cực ta và mẫu thân chịu đựng mấy năm nay, họ nhất định phải bồi hoàn.
Xe ngựa đi nửa tháng, rốt cuộc đến kinh thành. Nửa tháng ấy, Thôi m/a ma luôn dạy ta các quy củ, từ đi đứng đến hành lễ, rồi ăn cơm ngủ nghỉ...
Ta học rất chuyên cần, dù làm sai động tác bị Thôi m/a ma dùng roj quất, ta cũng không oán h/ận. Ta biết điều này có lợi cho ta.
Thôi m/a ma dạy quy củ cực nghiêm, nhưng đồ ăn thức uống không hề bạc đãi, các loại bổ phẩm không ngớt cho ta dùng, khiến ta nửa tháng tăng nhiều thịt, sắc mặt cũng tốt hơn.
Xe đi vào hầu phủ bằng cửa sau, dọc đường Thôi m/a ma tựa hài lòng sự hợp tác của ta, nên chỉ điểm cho ta nhiều điều.
Ta biết sinh phụ ta là Ninh Viễn hầu Dương Chiêu, cũng biết Dương Chiêu cực kỳ phong lưu, nhưng chẳng có con trai, ngoài ta ra còn ba con gái.
Trưởng nữ gả cho Trấn Viễn đại tướng quân, thứ nữ gả cho con trai Lại bộ Thị lang, còn môn thân sự này vốn nên thuộc về tam nữ, nhưng Dương Chiêu không muốn, nên nghĩ đến ta, đẩy ta ra thế thân.
Thôi m/a ma không muốn nói nhiều về thân sự của ta, mãi gần đến kinh thành bà mới hé răng nói với ta: Thân sự ta do Thái hậu bên kia định đoạt, muốn tam nữ Ninh Viễn hầu nhập cung làm phi.
Nhập cung làm phi vốn là chuyện tốt nhiều người cầu không được, nhưng đương kim Hoàng thượng mắc chứng ho ra m/áu, ngự y đều nói chỉ kéo dài mạng sống ba năm.
Đương kim Hoàng thượng thân thể suy nhược, đăng cơ ba năm không con nối dõi, nhìn hậu kế vô nhân, chúng quan trong triều đều lén lút chọn phe, trong đó có hy vọng kế vị nhất là huynh đệ khác mẹ của Hoàng thượng - An Dương vương.
Mà đương kim Thái hậu vì ổn định cục diện triều đình, hạ chỉ ban hôn cho tam nữ Ninh Viễn hầu nhập cung làm phi, đúng là kéo Ninh Viễn hầu, Trấn Viễn đại tướng quân cùng Lại bộ Thị lang về phe Hoàng thượng.
Chương 24
Chương 16
Chương 19
Chương 16
Chương 17
Chương 23
Chương 10
Chương 13 END
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook