Tìm kiếm gần đây
Chỉ cần ta ngoan ngoãn nghe lời định hôn sự, hắn đều có thể giả đi/ếc làm ngơ.
Rốt cuộc có cầu ở ta, x/é rá/ch mặt mũi chẳng phải việc gì đáng lợi.
26
Sau đó, trải qua một khoảng thời gian dài yên bình, ngoại trừ Tiết Tri Hành nắm lấy cơ hội đến quấy rối, nhà họ Tiết không ai dám đến khiêu khích ta.
Cho đến đêm một tháng sau, Giang Nham cuối cùng trở về bên ta.
Hắn phong trần mệt mỏi, dù gượng gạo chống đỡ, ta vẫn cảm nhận được sự kiệt sức của hắn.
"Tiểu thư, thần may mắn không phụ mệnh lệnh."
Thấy hắn lảo đảo, ta vội đỡ hắn ngồi xuống: "Có chỗ nào bị thương chăng? Ta thấy sắc mặt ngươi chẳng tốt."
Hắn lắc đầu: "Thần không sao, tiểu thư chớ lo lắng."
Ta không tin, gi/ận dữ nói: "Không được gượng ép, nơi nào bị thương?" Ta đâu tin rằng đường xa có thể khiến sắc mặt hắn thành thế này.
Biết không giấu nổi ta, hắn mới cúi đầu, dùng tay trái sờ lên cánh tay phải.
Ta lấy hòm th/uốc trong phòng ra, bảo: "Cởi áo đi."
Nhận ra ta đã nổi gi/ận, hắn không chần chừ, lập tức cởi bỏ thượng y.
May thay những chỗ khác chỉ là vết thương cũ, duy nhất chỗ cánh tay phải có một vết đ/ao khá sâu.
Hẳn chỉ băng bó sơ sài, lại qua mấy ngày, vết thương đã hơi trắng bệch.
"Tiểu thư chớ gi/ận, thần không đ/au." Hắn đỏ tai giải thích, "Thần truy sát Lương Tướng suốt mấy ngày liền, còn giả vô tình nói tiếng nước Trần.
"Lương Tướng cải trang thành kẻ ăn mày, một đường xin ăn trở về nước Lương, chắc trong lòng h/ận thâm nước Trần, tiểu thư vận trù duyệt mưu, nhất định... ừm..."
Ta cố ý dùng sức tay, ngẩng lên trừng mắt hắn:
"Lúc đi ta đã dặn, nhất định phải nguyên vẹn trở về, sao không để lời ta vào lòng?
"Bị thương rồi, còn muốn giấu ta.
"Lẽ nào ta chỉ quan tâm kế hoạch thành công hay không thôi sao?"
Hắn mím ch/ặt môi mỏng, mới nói: "Thần nghe nói, tiểu thư đã định thân, là thần đồng họ Tống."
"Ở Nhiêu Ấp nhiều người bảo hắn sinh đẹp trai, lại là công tử tướng phủ..."
Hóa ra là gh/en mà không dám nói, nên nh/ốt hết trong lòng.
Ta cúi đầu khẽ cười, nói:
"Giang Nham, ngươi khác hắn.
"Giữa ta với ngươi, không có bí mật, chúng ta cùng lớn lên, sớm tối bên nhau, trên đời này ngoài mẫu thân ta, ngươi là người ta tín nhiệm nhất.
"Ngươi với tất cả mọi người, đều không giống."
Th/uốc đã bôi lại xong, ta lại thuần thục băng bó cho hắn: "Ta không gh/ét hắn, nhưng cũng tuyệt đối không hoàn toàn tín nhiệm hắn."
Hắn ấp úng không nói, mặt càng đỏ hơn.
Cuối cùng mới từng chữ rành rọt: "Nhưng tiểu thư sẽ thành thân với hắn.
"Tiểu thư còn chẳng thành thân với thần."
Ta vừa thu xếp hòm th/uốc xong, liền nghe câu này.
"Giang Nham, ta tưởng ngươi muốn giống Chu Dư Bạch."
Trước khi đưa Chu Dư Bạch đến Nhiêu Ấp, hắn từng giống Giang Nham, do dự không tiến.
Cuối cùng ta hỏi hắn, muốn trở thành đại nho danh lưu thanh sử, thân cư cao vị như ngoại tằng tổ ta, hay đứng sau lưng ta, không ai biết đến.
Giữa ta và tiền đồ, Chu Dư Bạch chọn cái sau.
Ta không ngạc nhiên, càng không thấy đ/au lòng, ngược lại cảm thấy vui mừng.
Chu Dư Bạch danh nghĩa tuy chỉ là bạn đọc của ta, nhưng thực tế, hắn là học trò đắc ý nhất trong mắt ngoại tằng tổ ta.
Ta không muốn thấy vẻ thất vọng của ngoại tằng tổ.
Giang Nham lắc đầu, bất chấp đ/au đớn nơi cánh tay, quỳ trước mặt ta:
"Thần không muốn đ/á/nh mất sự tín nhiệm của tiểu thư, dù một tơ hào cũng không.
"Nhưng nếu tại triều làm quan, khó bảo toàn được như vậy.
"Tiểu thư trước kia thường nói, bậc vương giả hay tự xưng quả nhân, cô gia quả nhân, nhưng thần không muốn tiểu thư làm kẻ cô gia quả nhân ấy."
Hắn nắm ch/ặt chiếc khăn thêu ta vừa trao, nói: "Thần đã cùng tiểu thư lớn lên, cũng sẽ bên tiểu thư cả đời, tiểu thư đã hỏi thần rồi, không được nuốt lời."
Nhìn đôi môi hồng nhạt của chàng thiếu niên mấp máy, ta không kìm được đưa tay sờ lên mặt hắn, cúi người áp sát khuôn mặt bướng bỉnh.
Bộ ng/ực trần của thiếu niên theo sự tiếp cận của ta gấp rút lên xuống, nơi đỏ thẫm kia cũng trở nên rõ rệt hơn.
Ta đặt nụ hôn nhẹ nhàng bên khóe môi hắn: "Ta không nuốt lời."
Tiếp đó ôm lấy cổ hắn chắc khỏe, nhìn về phường giường, thở nhẹ bên tai hắn: "Bên tay này còn sức không? Ôm ta vào trong đi."
27
Giang Nham trở về chưa được mấy ngày, nước Lương liền phái sứ thần đến nước Hiến.
Sứ thần nước Lương mang theo mỹ cơ và mấy xe châu báu, nói nước Trần vô tín bất nghĩa, mong cùng nước Hiến kết minh, chung sức xuất binh thảo ph/ạt nước Trần.
Hôn quân bị sắc đẹp làm hoa mắt, suýt chút nữa gật đầu đồng ý, may nhờ dì Văn ngăn kịp thời.
Đang lúc quần thần bàn luận, sứ thần nước Trần mang nhiều mỹ cơ và châu báu hơn, nói nước Lương mọi rợ vô lý, cũng muốn cùng nước Hiến kết minh, chung sức ph/ạt Lương.
Hôn quân đương nhiên không rõ chuyện gì xảy ra, Tống Lão Tướng Quốc khéo léo ứng phó cả hai bên, sai người đưa sứ thần hai nước đến dịch quán nghỉ ngơi.
Buồn cười thay, sứ thần nước Lương và nước Trần gặp nhau ở dịch quán, bất đồng một lời liền đ/á/nh nhau.
Yêu cầu xuất binh của họ đương nhiên không thể đáp ứng, đây là điều bất kỳ bề tôi nước Hiến nào cũng nghĩ tới.
Nước Hiến với hai nước không có mâu thuẫn, ít nhất những năm qua vẫn yên ổn, trước kia cũng chưa kết minh với bên nào.
Vì mâu thuẫn nước khác, để tướng sĩ nhà mình làm kẻ xông pha ch*t thay, ai cũng không vui.
Huống chi ai dám bảo đảm, đây không phải là vở kịch họ diễn sau khi liên minh.
Nhưng nước Lương và nước Trần thật sự sắp đ/á/nh nhau, nên họ tuyệt đối không muốn chim mổ trai, trai kẹp mỏ để nước Hiến hưởng lợi.
Bị nước Hiến từ chối, họ lui mà cầu thứ, muốn ký minh ước đình chiến, sẵn lòng dâng tất cả mỹ cơ và châu báo mang theo, nhưng yêu cầu nước Hiến tuyệt đối không thừa cơ phát binh.
Kỳ thực nước Hiến vốn không đ/á/nh nổi.
Hôn quân tại vị những năm này, dân chúng thuế má nặng nề đã đành, quân trung đầu tư cũng chẳng nhiều, gần nửa quốc khố dùng cung phụng cho cuộc sống kiêu xa d/âm đãng của hắn.
Một không lòng dân, hai không thừa lương, nước Hiến đâu có đ/á/nh nổi.
Chỉ những lời này đương nhiên không thể nói với sứ thần nước khác.
Tiếp đó không biết ai nhắc, để bảo đảm minh ước với hai nước không sinh biến, có thể trao đổi con tin.
Lời này vừa ra, không chỉ được hôn quân tán thưởng, nhiều lão thần trong triều cũng gật đầu tán thành.
Sau cung biến nước Lương, Lương Vương hãy còn là đứa trẻ cười đến cuối cùng, vương thất nước Lương gần như ch*t sạch, chỉ còn một đứa em cùng mẹ với hắn.
Chương 9
Chương 11
Chương 7
Chương 7
Chương 9
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook