Cô ấy cười. Một cơn ớn lạnh trào dâng trong lòng. "Chuyện này không liên quan đến tôi." Bạch Thanh Nguyệt quả nhiên không thuần khiết như vẻ ngoài. Tôi chẳng muốn nghe thứ lý luận kỳ quái của cô ta. Vừa định quay đi, cô ta đột nhiên như đi/ên cuồ/ng chạy tới nắm lấy tôi. "Cậu thích Bùi Tư Hành đúng không? Nhưng anh ấy thích tôi cơ." Cô ta nhìn tôi cười khẩy. Tôi bị chạm đúng nỗi đ/au, gi/ật phắt tay ra. "Cậu bị đi/ên à?" Bạch Thanh Nguyệt bỗng như mất thăng bằng ngã xuống đất. Tôi sững người... Tôi đâu có dùng sức? "Hứa Chiêu!" Tôi cứng đờ người. Người vừa gọi tôi không ai khác chính là Bùi Tư Hành. Anh vượt qua tôi chạy tới đỡ Bạch Thanh Nguyệt dậy, nhẹ nhàng vén tóc cô ta lộ ra vết thương trên mặt. Ánh mắt anh quay sang tôi đầy u ám. Thật đúng phim ngôn tình... "Không phải tôi đ/á/nh, đừng nhìn tôi kiểu đó." Bùi Tư Hành phớt lờ tôi, khẽ hỏi Bạch Thanh Nguyệt: "Là cô ấy đ/á/nh em?" Bạch Thanh Nguyệt nở nụ cười tái nhợt, mắt ngân ngấn lệ: "Thôi đi học trưởng..." Cô ta gián tiếp thừa nhận. Tôi cười gằn: "Tin hay không tùy anh." Định bỏ đi thì bị Bùi Tư Hành chặn đường. "Tôi sẽ không xin lỗi đâu." Chuyện tôi không làm, sao phải nhận lỗi? Giọng anh lạnh băng: "Được." Tôi choáng váng, linh cảm chuyện chẳng lành. "Thanh Nguyệt, lại đây." Anh gọi cô ta tới. "Đánh trả đi." Bùi Tư Hành phán. Tôi dán mắt vào anh, tự hỏi đây có phải người bạn thuở ấu thơ không. Bùi Tư Hành cúi nhìn tôi: "Ba mẹ cưng chiều cậu quá nên mới hư hỏng thế này, học cả trò b/ắt n/ạt người khác." Tay tôi siết ch/ặt, mặt tái mét: "Anh nghĩ một mình tôi làm cô ta ra nông nỗi này?" Nhưng anh không tin, cho rằng tôi đang ng/uỵ biện. Giọng anh không chút nhiệt độ: "Tôi không muốn động thủ." Tôi thẫn thờ nhìn Bạch Thanh Nguyệt: "Rốt cuộc cô muốn gì?" Bạch Thanh Nguyệt bất ngờ gào khóc, đi tới t/át tôi một cái: "Cô là tiểu thư nhà giàu! Tôi nghèo đến mức học phí còn phải chắt bóp. Đánh tôi xong tôi dám hoàn thủ không? Tôi có đủ tiền trả viện phí không?!" Cô ta gào thét: "Vì tôi nghèo nên cô có quyền chà đạp tôi sao?!" Tôi run lẩy bẩy, giơ tay định t/át trả thì bị Bùi Tư Hành nắm cổ tay: "Hứa Chiêu." Ánh mắt anh như nhìn người lạ: "Cậu cần học bài học này." Nói rồi anh hất tôi ngã xuống đất. Nhìn bóng hai người khuất dần, tôi thều thào: "Bùi Tư Hành." "Mười năm qua coi như tôi quen một con chó." "Nhưng chuyện hôm nay sẽ không dừng ở đây." Dưới ánh trăng mờ, bóng anh khựng lại chút rồi biến mất. 7 Con đường đó quá vắng, không có camera. Ba cô gái kia cũng chẳng thừa nhận đ/á/nh người. Tôi hóa thành thủ phạm không thể thanh minh. Đứng dậy lặng lẽ về ký túc xá, Bùi Tư Hành đang đứng dưới đèn đường. "Cút." Tôi thều thào. Anh ép lọ th/uốc vào tay tôi, định chạm vào vết đỏ trên má thì tôi né đi. "Đừng gi/ận nữa." Anh nói. Chuông điện thoại vang lên, giọng nũng nịu vọng ra: "Học trưởng, em đ/au quá..." Bùi Tư Hành vội vã bỏ đi, ngoảnh lại dặn: "Nhớ bôi th/uốc." "Ngày mai đi ăn quán há cảo mới nhé?" Tôi nhìn lọ th/uốc rơi lăn lóc, bước qua như không. Quán há cảo đó tôi từng rủ anh đi. "Tự đi không được à? Tôi bận." Thế mà hôm sau lại thấy anh ngồi ăn với Bạch Thanh Nguyệt. Giờ tôi chẳng thiết tha nữa. Hôm sau anh không đến. Tôi thở phào. 8 Tôi chặn Bạch Thanh Nguyệt t/át hai cái: "Tôi đ/á/nh đấy, muốn làm gì?" "Báo cảnh sát đi." Đưa điện thoại cho cô ta. "Không sợ tôi mách Bùi Tư Hành?" Cô ta hỏi. "Cứ mách đi." Tôi cười lạnh: "Ở đây có camera, tôi đ/á/nh thì tôi đền tiền. Cô có đủ không?" Bỏ đi trong ánh mắt hằn học của cô ta. Nhưng tôi quên mất tính cách th/ù dai của cô ta. Khi bị nh/ốt trong đám ch/áy, tôi thực sự hối h/ận vì hai cái t/át đó.
Bình luận
Bình luận Facebook