Chàng ngạc nhiên đầu tôi.
Mấy giây sau, nhẹ gật đầu.
……
Tôi nhướng mày cười.
"Chị dẫn net chơi nhé."
Kết quả nửa đường phát hiện theo chứng minh dân.
Không khó được tôi.
Tôi dẫn lắt léo net chui.
Lễ tân tóc đỏ.
Miệng vốn ngậm điếu th/uốc bất cần đời.
Nhưng vừa thấy liền bỏ th/uốc, đứng cười nịnh đầu:
"Ôi, trận hỗn chiến ở quảng trường, biểu hiện Lê thấy cả,"
Cậu giơ cái lên: đối thế này!
"Không chứng minh dân Dễ thôi dễ thôi, ký xong, máy tốt nhất ngay cho chị."
"……"
Ch*t ti/ệt, sơ suất rồi.
Vẫn ký.
Tôi lại, ở mục tên viết "Chi Hà."
Vẻ nịnh bợ hoàn hảo tóc đỏ xuất hiện nứt.
"Chị, tên, tên thật ạ?"
Ánh mắt lên: "Sao?
"Tên bố mẹ đặt, đ/ộc đáo, được à?"
Tóc đỏ vội lắc "Không sao sao."
Tôi gật đầu, ấn lên ký, từ nó chàng kia.
"Đến lượt ký."
Cậu do dự, mãi viết.
Tôi nghĩ chút.
Gi/ật lấy bút cậu, viết từng nét: "Tần Thiên Trụ."
15
Sau hôm đó, và chàng dần thân thiết hơn.
Biết được mồ rất vất vả mới cơ tiếp học.
Lòng suýt trào ra, tức sau ở trường bảo kê cậu.
Hôm chia tay, tên gì.
Cậu nghĩ trả "An An."
"……Ừ."
Không tên thật thôi.
Tôi đào bới.
Mấy tháng sau, dẫn ăn, đ/á/nh c/ôn đ/ồ, tìm bài toán.
Đến giờ biết mọi sao lệch khỏi quỹ đạo định sẵn.
Tóm sau ngày, với tôi.
Khó mà diễn tả trạng lúc ấy.
Phản ứng đầu chối.
Nhưng khuôn đó nỡ.
Thế cân nhắc hồi lâu, cùng chọn đủ thứ linh tinh để đối phó.
"Không hợp đâu, chúng con mẹ Tổ quốc, thật với nhau kết hôn huyết không?
"Không tốt, nhưng đúng mấy chàng mắt đen nhánh.
"Thật ra bị t/âm th/ần phân liệt, cách, cách đã ch*t rồi, giờ còn cách thôi."
Cậu: "……"
Lần gặp cùng ở lễ tốt nghiệp.
Quen biết lâu như lần đầu nhẹ ôm cái, đầu, tai thầm: "Lê Vi, tiền đồ như gấm. Hẹn gặp sau này."
Sau thường cậu, trong mơ hiện lên hình năm xưa.
Chàng ngồi ở cửa sổ, kiên nhẫn cho bài toán đơn giản với cậu. Bàn cầm bút thon lưỡng, khớp ràng và cân đối.
Hẹn gặp sau này.
Thật ra bao năm chúng chẳng gặp nhau lần nào.
16
Thoát khỏi hồi ức, chỉnh xúc lên sân khấu.
Ghi hình tập đầu tiên.
Đoàn chương trình hoạt động băng.
Mỗi khách sẽ trưng bày tấm thời và giải câu đằng sau ảnh.
Tôi suốt buổi mong ngóng xem Quý Hoài An thời trông thế nào.
Nhưng lượt ấy.
Trên màn hình hiện lên bé, mắt ràng s/ẹo lớn.
Khác với những thơ đầy niệm đẹp các khách khác, Quý Hoài An cũ kỹ, xám xịt, màu sắc.
Thời vô vào ống kính, đôi mắt đen dù gắng thế tìm thấy ấm nào.
Anh cười về bằng điệu bình thản, như thể đang khác.
"Tôi mồ khi rời trại mồ côi." Anh đầu khẽ mỉm cười.
"Vốn tự c/ắt riêng mình ra thôi.
"Trước khi tốt cấp ba, nó duy nhất có."
Bên cạnh, nữ khách kinh ngạc hít hơi, thầm với tôi:
"Thật bất ngờ, dáng Quý Hoài An, cứ tưởng ấy kiểu gia cảnh tốt, lớn thuận buồm xuôi gió khó gặp trở.
"Anh ấy mồ côi sao…"
Tôi bất chợt mắt.
Vừa vặn gặp ánh mắt Quý Hoài An.
Anh nhẹ cười với tôi.
Đến tận hôm nay.
Cuối cùng hậu tri giác.
An An…
Là Quý Hoài An vậy.
17
Thành phố A nửa chân đã vào mùa đông, lá cây ven đường xoay tròn rơi xuống phủ nửa phố.
Quý Hoài An mặc áo khoác dạ chậm rãi cạnh tôi.
Tôi áo anh.
"Này, à.
"Chúng ở cùng công ty lâu thế, chẳng với chúng từng nhau.
Người tưởng vĩnh viễn gặp lại.
Thì ra ở cạnh.
Mà hề biết.
"À này…" bước, vòng ra nhón chân đưa vén mái tóc trán anh.
Những s/ẹo đã biến mất.
Tôi buông tay: "Thật nhận ra nữa."
Anh đột nhiên lên "Xin lỗi."
"Hả?"
"Giấu bấy lâu."
"Tiểu Vi," Anh đầu, cười nhẹ với tôi, nghiêm túc, được tô điểm bởi chiếc lá rụng lụi tàn phía sau gần như thành kính, rất quan trọng với anh.
"Luôn như vậy.
"Sau khi tốt chủ động liên lạc nữa, bỏ em.
"Bao năm chưa bao giờ bỏ ý nghĩ được ở em.
"Chỉ thấy chưa đủ, so với kém bước.
"Anh vọng thể đứng cao trở thành tốt mới với em, vọng nếu đồng ý với thương hại, với quá khứ anh.
"Anh ngày đó, cần dựa vào quá khứ, thể anh.
"Chỉ mình thôi."
Gió bất chợt nổi lên, thổi vào da thịt ra ngoài đ/au như kim châm.
Quý Hoài An nhẹ kéo tôi.
Tôi nắm ch/ặt đầu nói: "Vậy cho chúng thêm cơ được không?"
Tình mười bảy khó mà lỡ dở.
Mong mươi bảy cơ bù đắp.
"Hãy tình với lần nữa."
Chiếc lá bắt đầu lay động.
Một chiếc yếu ớt chịu nổi gió lạnh, rơi xuống.
Quý Hoài An khẽ nói: em."
"Vậy nên giờ…" Anh xuống, đôi mắt đen như chứa đầy tuyết tích cùng tan chảy từ vào tiết trầm khàn khàn, thể hôn không?"
Tôi gật đầu.
Ngay sau đó.
Một nụ hôn lẽo mà mềm mại, từ đáp xuống môi tôi.
18
Toàn bộ tại bài thơ tối tăm.
Lặp em, bình minh.
Nở hoa và sinh trưởng bất diệt.
-Hết-
Kẹo ngọt vải thiều
Bình luận
Bình luận Facebook