Tìm kiếm gần đây
Đến mức di chúc để lại cho Tư Nghiễm toàn là những nội dung bịa đặt.
"Cậu còn muốn biện minh nữa không?"
"Tôi chưa từng nói những lời này."
Tư Nghiễm cười nhếch mép, "Đúng rồi, cậu sẽ không thừa nhận đâu, ngay từ ngày đầu gặp cậu đã là đứa nói dối chuyên nghiệp rồi."
Mắt tôi đỏ ửng, tôi t/át anh một cái thật mạnh, định t/át tiếp thì bị anh nắm ch/ặt cổ tay.
"Tôi nói sai chỗ nào?" Anh nở nụ cười tà/n nh/ẫn, "Người ta nói đúng thật, Khương Lộc, cậu đúng là tứ cố vô thân, bố mẹ ch*t, bà nội cũng mất..."
...
Tỉnh dậy lần nữa, tôi đã ở bệ/nh viện.
Bạn cùng phòng đại học Tần Tố đang ngồi bên cạnh.
"Cậu tỉnh rồi, thế nào rồi? Còn chỗ nào khó chịu không?"
Tôi lắc đầu: "Ổn hơn rồi."
"Tạ D/ao con khốn ấy, tôi đã bảo nó không tốt lành gì, bạn thân... phét, đồ đạc cũ rích mà nó thích nhặt nhạnh!" Tần Tố chống nạnh ch/ửi ầm ĩ, "Còn Tư Nghiễm thằng khốn nọ, không biết chọn ai lại đi cặp với con rác rưởi."
Tần Tố thân với tôi nhưng không cùng thành phố, cô ấy với Tạ D/ao vốn không ưa nhau, tôi đã nhiều lần hòa giải nhưng vô ích.
"Anh ấy đâu?"
"Đóng viện phí xong rồi đi mất, vết bàn tay trên mặt là cậu t/át đấy à? Sao không t/át ch*t hắn đi?"
"Tố Tố, tôi xóa hắn rồi, cậu chuyển tiền trả lại hộ tôi."
"Được, tôi chuyển xong cũng xóa luôn." Tần Tố tiếp tục ch/ửi, "Đúng là đồ đểu giả, hại người ta nhập viện rồi lại ra vẻ quan tâm hỏi thăm y tá, làm màu cho ai xem."
Tôi im lặng, điện thoại vang lên tiếng báo, là lời mời kết bạn của Tư Nghiễm kèm dòng chữ: Khương Lộc, chúng ta chưa xong.
11
Tôi không đồng ý kết bạn, cũng không thèm để ý hắn.
Xuất viện xong tôi xin nghỉ hai ngày, Tần Tố ở nhà cùng tôi.
Ăn cơm xong cô ấy nói xuống phố m/ua đồ, đi cả tiếng không về.
Gọi điện không nghe máy, thì nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát yêu cầu đến nhận người.
Tần Tố vào đồn, cùng với Tạ D/ao.
Cả hai đều thê thảm: quần áo nhàu nát, tóc tai bù xù, mặt mày thâm tím, nhưng Tạ D/ao bị nặng hơn.
Tạ D/ao khóc lóc: "Cảnh sát ơi, cô ta đột nhập nhà tôi, đ/ập phá đồ đạc còn đ/á/nh người."
"Hừm, bà sắp ba mươi rồi mà gọi cảnh sát trẻ bằng chú? Cũng dễ hiểu, đồ tiện nhân đi đâu cũng thích ra vẻ đỏm dáng!"
"Cậu..." Tạ D/ao nghẹn lời, quay sang tôi cười nhạo: "Khương Lộc, cậu cho Tần Tố uống bùa gì mà nó bám cậu như chó giữ nhà thế?"
Thế là tôi và Tạ D/ao đ/á/nh nhau.
Tần Tố hăng hái tham chiến.
Cuộc ẩu đả hai người biến thành hỗn chiến ba người.
Cả ba bị giữ lại, cảnh sát yêu cầu gọi người đến đón.
Tạ D/ao gọi điện rồi vênh mặt: "A Nghiễm..."
"Nghiễm cái c/on m/ẹ mày."
"Nhịn chút đi." Tôi nắm tay Tần Tố, "Lần sau đ/á/nh tiếp, giờ lo tìm người bảo lãnh đã."
Tần Tố không có người thân ở đây, tôi cũng vậy.
Không ngờ Tư Nghiễm lại đến nhanh thế.
Có lẽ từ công ty tới, vẫn nguyên bộ vest công sở.
Hắn liếc nhìn tôi, nhíu mày định nói gì thì Tạ D/ao đã lao vào ng/ực hắn.
"Không sao rồi." Tư Nghiễm thật sự quan tâm cô ta, từ khi vào đến giờ mặt vẫn đăm đăm. Thủ tục xong, hắn dẫn Tạ D/ao đi.
Nhưng lát sau hắn quay lại, dáng người cao lêu nghêu đứng trước mặt tôi, ánh mắt khó hiểu: "Khương Lộc, muốn c/ầu x/in tôi không?"
"Tố Tố, cậu nghe thấy tiếng chó sủa không?"
"Nghe thấy."
"Cậu sẽ phải c/ầu x/in tôi."
12
Mười giờ tối, tôi và Tần Tố về nhà.
Đáng lẽ phải ở lại đồn, có lẽ cảnh sát thấy chúng tôi quá thảm hại nên bắt viết bản kiểm điểm rồi tha.
Cũng tối hôm đó, tôi nhận tin nhắn từ sếp.
Tôi bị sa thải.
Gọi điện hỏi, sếp ngập ngừng: "Cô tự nghĩ xem đắc tội với ai rồi đấy."
Tôi đắc tội với ai?
Ai có thể khiến sếp tôi sa thải tôi?
Chỉ có Tư Nghiễm.
Công ty tôi hợp tác với công ty nhà hắn.
Bao ngày thức trắng làm dự án, giờ đổ sông đổ bể.
Tôi ra ban công hút th/uốc.
Điếu này nối điếu kia.
Khói th/uốc cay mắt, nước mắt giàn giụa không ngừng.
Tôi bấm số điện thoại thuộc lòng, hắn từ chối.
Gọi lại, lại từ chối.
Lần thứ ba, hắn bắt máy.
Trong đêm tĩnh lặng, giọng hắn lạnh như băng: "Khương Lộc."
Tay tôi run bần bật, giọng nghẹn ngào gào lên: "Tôi chưa từng nói những lời đó với mẹ anh, không phải tôi, sao anh không tin tôi?"
Rõ ràng không phải tôi.
Rõ ràng không phải mà!
Ngay cả Tần Tố còn tin tôi, sao hắn không tin?
Hắn im lặng nghe xong, "Bằng chứng!"
Tôi không có bằng chứng.
Tôi đưa không ra.
"Khương Lộc." Giọng hắn vang lên xa lắc, "Đã từng có lúc, tôi rất muốn cưới cậu về nhà."
13
Chuyện việc làm tôi không nói với Tần Tố.
Cô ấy đến đây đã đủ phiền phức rồi.
Tiễn cô ấy đi, tôi bắt đầu tìm việc, nhưng không thuận lợi.
Tư Nghiễm học tài chính, tốt nghiệp đã vào công ty nhà.
Tôi học cùng chuyên ngành.
Có thể nói, các công ty tài chính nổi tiếng trong thành phố đều có qu/an h/ệ làm ăn với công ty hắn.
Sau lần thứ mười bị từ chối, tôi đến công ty Tư Nghiễm.
Lễ tân nhận ra tôi ngay: "Giám đốc đang trên lầu, cô Khương cứ lên thẳng đi."
Hắn chưa thông báo chúng tôi chia tay sao?
Thang máy lên tầng cao nhất.
Tôi vào văn phòng Tư Nghiễm, hắn đang cúi xem tài liệu, hơi cận nên chỉ đeo kính khi làm việc cường độ cao, vẻ ngoài lãnh cảm mà quyến rũ.
Ngày trước tôi hay trêu hắn, thỉnh thoảng hắn chiều theo, ôm tôi thì thầm: "Ngoan, bỏ kính ra."
"Đến rồi?"
Tư Nghiễm ngẩng lên, tuy là câu hỏi nhưng giọng khẳng định.
Hắn biết tôi sẽ đến.
Tôi không giữ được bình tĩnh như hắn.
Đoạt mất tương lai người khác, đáng bị thiên lôi đ/á/nh.
Hơn nữa tôi đã có thành tích nhất định trong công ty, bị hắn phá hủy, tôi ném túi vào mặt hắn, hắn né người, má bị xước chảy m/áu.
Có người chạy vào: "Giám đốc..."
"Cút ra!"
Cửa đóng sập, Tư Nghiễm bỏ kính, lạnh lùng nhìn tôi: "Chỉ có thế thôi sao?"
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 8
Chương 8
Chương 6
Chương 6
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook