Tô H/ận Chi (người kể chuyện):
"Rồi gửi băng ghi hình cho cả hai. Cậu nghĩ họ sẽ làm mặt gì khi xem được? Chắc thú vị lắm, một mũi tên trúng ba đích, sao lại gọi là việc ng/u ngốc?"
Tống Gia Lương ngắt lời tôi bằng giọng điệu bình thản: "Giang H/ận Chi, tôi không phải thằng ngốc Cố Minh Triết. Người đàn ông cậu tìm là gay, dị ứng với phụ nữ, làm sao chăm sóc Tô Trân Trân được? Máy quay của cậu còn chẳng có pin."
Tôi im lặng, uống cạn ly rư/ợu. Khẽ cười một tiếng. Phải rồi, ngay cả tôi cũng không tin được - kẻ m/áu lạnh vô tình như mình, sao lại làm chuyện ng/u ngốc tốn công vô ích thế này? Chẳng những không trả th/ù được ai, ngược lại còn đẩy mình vào đường cùng.
...
Trước khi đi, Tống Gia Lương đột nhiên gọi tôi lại. Tôi quay đầu, hắn nở nụ cười dưới ánh trăng mờ ảo. Nụ cười thoáng qua như ánh chớp, gương mặt phủ lớp sương trăng mỏng, thoáng chút dịu dàng ảo giác.
Tôi nghĩ chắc mình say rồi.
Nhưng Tống Gia Lương nói: "Giang H/ận Chi, cậu biết đấy, hiện tại cậu và Tống Diệu đang được tôi bảo kê mà?" Giọng hắn trang nghiêm như lời hứa: "Tôi sẽ xử lý hết mọi chuyện, đừng sợ."
Tôi bĩu môi. Bảo kê cái gì? Như thể tối nay không phải hắn bị đ/á/nh như con quay vậy. Lão bi/ến th/ái kia vẫn còn ngự trị trên đầu mà. Lo cho mình trước đi.
Nhưng không hiểu sao, lời châm chọc đã đến cổ họng lại nuốt xuống. Tôi vẫy tay, quay lưng về phòng ngủ.
Sau giấc ngủ, tôi vẫn là tôi. Tống Gia Lương vẫn là Tống Gia Lương. Tống Diệu vẫn là Tống Diệu. Ba chúng tôi phân minh rạ/ch ròi, là ba người xa lạ đang diễn trò thân thiết nhất.
Bình luận
Bình luận Facebook