Giang Thần cố ý cầm một bó hồng đỏ gợi nhiều suy nghĩ vào ngày sinh nhật tôi. Trong tiếng reo hò của mọi người, hắn ngẩng cằm lên kiêu hãnh, nhất quyết không chịu giải thích nửa lời.
Tôi biết, hắn đang chờ tôi lên tiếng trước. Hắn dùng không khí mơ hồ này để trêu ngươi tôi, đợi đến khi tôi chìm đắm trong hạnh phúc, mới thong thả buông một câu: "Đừng có ảo tưởng, đây không phải cho em", đ/ập tan mọi hy vọng của tôi.
Tiếc thay, giờ đây tôi đã không còn chút mong chờ nào với hắn nữa.
Ôm bó hoa từ người bên cạnh, tôi nở nụ cười nhẹ dưới ánh mắt kinh ngạc của Giang Thần:
"Hồng đỏ rất đẹp, nhưng tôi... thích hoa cát tường hơn."
1.
Trong phòng VIP khách sạn, bó hồng nhung đỏ thẫm đặt chễm chệ giữa bàn, sắc hoa rực rỡ như m/áu.
Giang Thần ngồi đối diện bó hoa, dựa lưng vào sofa, mắt lim dim nghịch điện thoại.
"Uầy! Hồng nhung của Giang ca đẹp quá! Tặng cho ai thế?"
"Còn phải hỏi? Không nhìn thấy hôm nay ai là nhân vật chính sao?"
"Ha ha, đúng rồi, tôi hơi dở hơi!"
Mọi người xung quanh xôn xao bàn tán về bó hoa. Giang Thần mang hoa đến nhưng lại im thin thít, mặc kệ đám đông suy diễn.
Bề ngoài tôi bình thản, trong lòng lạnh lẽo mỉm cười. Quả nhiên, hắn vẫn chẳng thay đổi chút nào.
Hôm nay là sinh nhật tôi. Như mọi năm, tôi mời rất nhiều bạn bè đến dự. Giang Thần cũng nằm trong danh sách khách mời.
Bạn bè lần lượt mang quà đến. Chỉ riêng Giang Thần, vừa xuất hiện đã thu hút mọi ánh nhìn. Không chỉ bởi vẻ ngoài điển trai, mà còn vì bó hồng đỏ đầy ẩn ý kia.
Hắn rõ ràng biết ý nghĩa của hoa hồng đỏ, vẫn cố tình mang nó đến sinh nhật tôi. Để mặc mọi người ngờ vực, bàn tán xôn xao, nhưng bản thân lại im lặng cho hiểu lầm chồng chất.
Ngày trước, tôi cũng từng vì những cử chỉ này mà hiểu lầm. Khi hắn cầm quà, tôi ngượng ngùng nghĩ không biết có phải cho mình không.
Tiếc thay, chưa bao giờ là vậy. Đối tượng của những món quà ấy chưa bao giờ là tôi. Chúng thuộc về một người khác.
Mộc Nguyệt.
Giang Thần chỉ muốn tôi lên tiếng hỏi trước, rồi dùng câu "Đừng ảo tưởng, đây không phải cho em" để đ/ập tan hy vọng. Nhìn thấy tôi thất vọng, bối rối, hắn lại giả vờ an ủi, hứa hẹn lần sau tặng quà tốt hơn. Giọng điệu trịch thượng như ban ân.
Đánh một cái rồi cho cái kẹo, không gì đúng hơn.
"Nhưng sao đến giờ này Mộc Nguyệt vẫn chưa tới nhỉ?"
"Ừ nhỉ, tưởng cô ấy đi cùng Giang ca chứ?"
Tiểu Tùng lỡ lời hét to. Người bên cạnh vội đẩy hắn. Tiểu Tùng chợt nhận ra thất thố, liếc nhìn tôi đầy áy náy: "Xin lỗi nhé..."
Tôi không để bụng, mỉm cười: "Mộc Nguyệt sẽ không đến đâu. Vì tôi không mời cô ấy."
Tiểu Tùng ngạc nhiên: "Hả? Sao lại thế? Cô ấy không phải là..."
"Cô ấy là bạn của Giang Thần, tôi không phủ nhận. Nhưng tiếc là, tôi và cô ấy không thân."
Ánh mắt Giang Thần hướng về phía tôi. Tôi không tránh né, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Giang Thần nhếch mép, không nói gì, lãnh đạm quay sang xem điện thoại.
Thật vô vị. Tưởng hắn sẽ nói vài câu đề cao Mộc Nguyệt để tôi x/ấu hổ. Xưa nay hắn chẳng ít lần làm thế.
2.
Ba tháng trước vào lễ Tình nhân, Giang Thần nhắn trong nhóm:
"Tối nay hẹn chỗ cũ, có chuyện quan trọng."
Tiểu Tùng lắm mồm hỏi luôn: "Hôm nay? Hôm nay là Valentine mà! Hay là chuẩn bị tuyên bố đại sự?"
Giang Thần trả lời ngắn gọn: "Đúng."
Một chữ rơi xuống như hòn đ/á ném ao bèo. Cả nhóm sôi sục:
"Trời đất! Không lẽ... như tôi nghĩ?"
"Chuẩn rồi! Valentine thì còn gì nữa? Tất nhiên là tỏ tình chứ!"
"Tỏ tình? Giang ca tỏ tình với ai?"
"Đương nhiên là..."
Lúc này, Giang Thần đột nhiên tag tôi: "Tang Nguyện tối nay đừng đến muốn."
Đọc tin nhắn, tim tôi đ/ập lo/ạn xạ. Hạnh phúc tràn ngập.
Cả nhóm càng náo nhiệt:
"Cái này... không lẽ..."
"Đánh bài ngửa luôn sao?"
"Còn nghi ngờ gì nữa, rõ như ban ngày rồi!"
Tôi và Giang Thần học chung từ cấp hai. Bao năm qua, tôi luôn là cô gái duy nhất bên cạnh hắn. Sự thiên vị và ngoại lệ dành cho tôi là điều ai cũng rõ. Tôi thích hắn từ lâu, chẳng phải bí mật gì.
Nhưng Giang Thần tính tình phóng khoáng, thích tự do, gh/ét bị trói buộc. Mỗi khi có gái tỏ tình, hắn đều tỏ vẻ khó chịu. Tôi biết mình khác những cô gái đó, nhưng vẫn không muốn làm hắn phiền, nên đành giấu kín tình cảm.
Cho đến hôm nay, khi nhận tin nhắn ấy, tôi tưởng mình đã đợi được ngày này.
Đúng vậy, ngày đặc biệt thế này, lời lẽ rõ ràng thế kia, ai mà chẳng nghĩ là tỏ tình.
Tối hôm đó, tôi đến điểm hẹn. Vừa kinh ngạc với bó hoa hồng xanh tuyệt đẹp, thì lại hoảng hốt khi thấy cô gái đứng cạnh Giang Thần.
Cô gái mắt phượng mày ngài, mặc bộ váy công sở thanh lịch, tóc dài buông lỏng. Nụ cười đoan trang, đứng cạnh Giang Thần cao lớn thật xứng đôi. Tôi đờ đẫn nhìn họ, đứng ch/ôn chân tại chỗ. Mọi người cũng không hiểu tình hình. Chỉ có Tiểu Tùng run run hỏi: "Giang ca... đây là...?"
Giang Thần nở nụ cười dịu dàng, khoác vai cô gái: "Đây là bạn thanh mai trúc mã của tôi, Mộc Nguyệt."
Cô gái tên Mộc Nguyệt e lệ cười, đ/ấm nhẹ vào tay Giang Thần: "Thanh mai trúc mã gì chứ? Cấp ba em đã đi du học rồi, có ở bên anh đâu."
Giang Thần không để ý, ánh mắt đầy cưng chiều: "Dù sao em vẫn là bạn thời thơ ấu duy nhất của anh, điều này không thay đổi."
Duy nhất ư?
Tôi nhìn họ, mắt hoa lên. Thì ra bên cạnh Giang Thần, ngoài tôi còn có "duy nhất" khác.
Bình luận
Bình luận Facebook