Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
……Nhưng lúc đó, khi bác sĩ tuyên bố tôi không bao giờ có thể chơi đàn nữa, Đoàn Dự Cảnh, anh thậm chí chẳng chớp mắt.
Tôi hít sâu một hơi, lùi lại vài bước, giọng nghẹn ứ nói với anh:
"Phải, cô ấy là học trò xuất sắc nhất của anh."
Thế còn tôi thì sao?
Biểu cảm của tôi khiến Đoàn Dự Cảnh ngẩn người.
Sau đó anh cúi mắt, che chở cho em gái tôi ngồi vào ghế phụ.
"Em về nhà cẩn thận nhé."
Nói xong liền leo lên ghế lái.
Anh chỉ để lại cho tôi đúng một câu đó.
7
Đoàn Dự Cảnh là con nuôi của mẹ tôi.
Năm 17 tuổi, anh chuyển đến nhà tôi, trở thành thầy dạy piano cho hai chị em tôi.
Vì gia đình anh n/ợ mẹ tôi rất nhiều tiền, buộc phải dùng thân trả n/ợ.
Khi ấy anh được mệnh danh là thiên tài piano hiếm có trăm năm, nhưng vì trả n/ợ đành hy sinh tương lai, dạy đàn cho hai chị em chúng tôi.
Tôi từng nghĩ Đoàn Dự Cảnh gh/ét cả hai chị em tôi như nhau.
Về sau tôi phát hiện, anh chỉ gh/ét mỗi mình tôi.
Bởi em gái tôi có năng khiếu trời phú.
"Lâm Nam Tầm, em đ/á/nh còn không bằng lúc em gái em 7 tuổi."
Làm thầy giáo, dường như luôn thiên vị học trò giỏi hơn.
Nhưng Đoàn Dự Cảnh, đó không còn là thiên vị nữa.
Anh kiên nhẫn sửa từng tư thế cho em gái tôi, dịu dàng chỉ ra mọi khuyết điểm.
Còn với tôi, anh luôn lạnh lùng cứng nhắc.
"Em không có năng khiếu, em không tự nhận ra sao?"
"......"
Ban đầu tôi tưởng anh thích em gái tôi, sau này tôi hiểu ra.
Đoàn Dự Cảnh vĩnh viễn không thể đứng trên sân khấu quốc tế, nên anh đổ hết hy vọng vào em gái tôi.
Bởi cô ấy có thiên phú.
Đó là sự tri kỷ giữa một thiên tài với một thiên tài khác.
8
Chỉ là về sau, anh không còn cơ hội dạy dỗ học trò yêu quý nữa.
Mẹ tôi ly hôn, mang theo tôi và cả Đoàn Dự Cảnh.
Anh trở thành thầy giáo của riêng tôi.
...
Về đến nhà.
Tôi lấy chiếc bánh kem trong tủ lạnh ra.
Nếu không có bữa tối do em gái tôi tổ chức, có lẽ tôi đã chia sẻ chiếc bánh này với Đoàn Dự Cảnh.
Giờ tôi hối h/ận, bánh 6 inch quả là quá lớn cho một mình.
Tôi thắp nến, nhắm mắt ước.
Rồi tự c/ắt cho mình một miếng, tự chúc mừng sinh nhật.
Cuối cùng, mở lọ th/uốc, đổ vài viên vào lòng bàn tay.
Có vẻ tôi bị trầm cảm, sau khi tay hỏng, mẹ từng mời bác sĩ tâm lý cho tôi.
Lúc đó tôi không để ý, nhưng dạo này tôi mất ngủ triền miên.
Bác sĩ nói rằng việc luôn buồn bã cũng là bệ/nh, cần dùng th/uốc chữa.
Tôi chưa nói với Đoàn Dự Cảnh, anh sẽ chỉ bảo tôi làm quá.
Định trộn th/uốc với bánh để uống.
Cửa phòng khách vang lên tiếng động.
Đoàn Dự Cảnh mặc đồ đen bước vào.
Anh nhìn thấy ngay mấy viên th/uốc trong tay tôi.
Thoáng ngỡ ngàng, anh nhanh chóng đến bên tôi, nắm lấy cổ tay tôi.
"Em uống th/uốc gì đấy?"
Tôi bị anh hỏi cho choáng váng, phát hiện tay anh đang run.
"Anh hỏi em, tại sao phải uống th/uốc?"
...
Tôi vô thức nắm ch/ặt tay.
"...Chỉ là th/uốc ngủ thôi."
"Dạo này em hơi khó ngủ, nên..."
Anh gi/ật lấy lọ th/uốc.
Cúi mắt liếc nhìn.
Fluoxetine, Sertraline.
Không có loại th/uốc ngủ nào dùng chất ức chế tái hấp thu serotonin như này.
Tôi biết điều đó, anh cũng biết.
Nhưng anh chỉ vứt lọ th/uốc vào thùng rác trước mặt tôi.
"Đừng uống nữa."
"......"
Chỉ để lại câu đó, rồi bước vào căn phòng ngập bóng tối.
9
Trong phòng sách có cây dương cầm.
Cả đêm đó tôi ngồi bên đàn.
Nhưng mỗi khi đặt tay lên phím, tôi lại run đến mức không gảy nổi nốt nhạc trọn vẹn.
...
Hồi cấp ba, tôi từng thích Đoàn Dự Cảnh.
Tình cảm tuổi mới lớn dễ nảy nở trước người ấn tượng.
Khi các bạn nam cùng lớp nồng nặc mùi mồ hôi, Đoàn Dự Cảnh như cây tùng cô đ/ộc trên đỉnh tuyết.
Sau ly hôn, mẹ đưa tôi và Đoàn Dự Cảnh đi, anh sống cùng tôi suốt thời gian dài.
Mẹ bận công việc, ít khi về nhà.
Chỉ có Đoàn Dự Cảnh bên tôi, ngoài piano, anh đối xử với tôi... rất tốt.
Anh chống cằm xem tôi giải bài tập,
"Hàm số này em thế sai rồi."
"Là f(x) chứ không phải f(y), em có nghe anh nói không?"
Anh dùng bút chạm mặt tôi, rồi thở dài,
"Thôi, anh giảng lại theo cách khác vậy..."
Anh lén nhờ cô giúp việc nấu món tôi thích.
"Cô Lưu, mai cô xem chợ có cá chép tươi không."
"Nó đang ôn thi đại học, dạo này biếng ăn, chắc áp lực quá."
"Ừ, tôi lo lắm..."
Có hôm tài xế nghỉ, anh đưa đón tôi đi học.
Thấy mấy nam sinh vây quanh tôi, anh cầm ống thép đi tới.
"Bỏ tay bẩn ra khỏi người cô ấy."
"Cần tao dạy mày biến mất không?"
Có lúc tôi nghĩ, ít nhất anh cũng quan tâm tôi.
Nhưng mỗi khi dạy đàn, Đoàn Dự Cảnh lại phá tan ảo mộng của tôi.
"Em không thấy mình đ/á/nh rất tệ sao?"
"Cứng nhắc quá, Nam Tầm."
"Em không bằng một phần mười em gái."
"Đừng đ/á/nh nữa, em không hợp với piano."
Đó là những lời anh thường nói với tôi hồi cấp ba.
Hình như cứ ngồi vào đàn, anh lại biến thành người khác.
Luôn chê bai, kh/inh thường tôi.
Dù tôi đã đỗ Nhạc viện Trung ương, được giáo viên khen ngợi.
Tôi chỉ không đ/á/nh hay bằng em gái.
Tôi chỉ...
Không thể trở thành thiên tài.
...
Một hôm tan học, tôi thấy bố đưa em gái về.
Bố sống khốn khó, quần áo em gái lấm lem.
Em ngồi trước đàn tôi, ngón tay nhảy múa trên phím đàn.
Khoảnh khắc đó, tôi biết mình thua cuộc.
Em đ/á/nh xong, Đoàn Dự Cảnh quỳ trước mặt em, ngước nhìn.
Chương 18
Chương 18
Chương 8 HẾT
Chương 6
Chương 8 HẾT
Chương 14 HẾT
Chương 7 HẾT
Chương 8 - HẾT
Bình luận
Bình luận Facebook