Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi luôn biết Đoàn Dự Cảnh h/ận tôi. Anh ấy cưới tôi chỉ vì bàn tay phải c/ứu anh đã tàn phế.
Nhưng sau này, người nói "Nam Tầm, cả đời em cũng không bằng được em gái" là anh.
Người nói "Anh sai rồi, em về với anh được không?"
Cũng là anh.
1
Ngày em gái tôi biểu diễn tại Nhà hát Vienna,
Bàn tay phải của tôi được chẩn đoán vĩnh viễn không thể chơi dương cầm.
Đoàn Dự Cảnh cưới tôi ngày hôm đó.
2
Anh ấy không yêu tôi, tôi biết.
Hôm ấy, để c/ứu em gái tôi, anh bước dưới tấm màn sân khấu khổng lồ.
Tôi đẩy anh ra, tay phải bị màn sắt đổ sập trúng thương.
Trong hành lang bệ/nh viện, mẹ tôi túm cổ áo anh, gào thét:
"Đồ tai họa! Đồ xui xẻo!!!"
"Nuôi mày từ bé đúng là sai lầm, vì mày mà Tiểu Tầm thành ra thế này"
"Cô ấy có thể không bao giờ chơi piano được nữa, mày biết không?!!!"
...
2 giờ sáng, tôi tỉnh dậy trên giường bệ/nh.
Đoàn Dự Cảnh ngồi bên giường.
Cúi mắt, nắm lấy ngón tay tôi.
"Mẹ em bắt anh chịu trách nhiệm"
Anh đeo vòng lon bia lên ngón đeo nhẫn của tôi.
"Vậy thì..."
"Em có muốn lấy anh không?"
3
Lời cầu hôn mơ ước của tôi bắt đầu như thế.
Cuộc hôn nhân sau này là chuỗi ngày đ/ập vỡ giấc mơ ấy.
Tôi ngồi đợi đến 1 giờ sáng mới thấy Đoàn Dự Cảnh về.
Anh đứng nơi hành lang, lạnh lùng nhìn tôi:
"Không ngủ?"
"Dự Cảnh, anh đi đâu?" Tôi ngẩng đầu hỏi.
Anh trả lời thản nhiên:
"Đón em gái em, nó mới về nước"
"Có chuyện em rể đi đón em vợ bao giờ?"
Tôi cố giọng điệu thật nhẹ nhàng.
"Anh coi nó là bảo bối đến thế?"
"Không coi nó thì coi em à?"
Câu nói khiến bao nhiêu dũng khí tích góp trong tôi sụp đổ.
Tôi nhớ lại lúc còn chơi đàn, Đoàn Dự Cảnh từng nói:
"Nam Tầm"
"Em đ/á/nh mười năm cũng không bằng em gái"
"..."
"Hừ"
Bên tai vang tiếng cười khẽ đầy châm chọc.
"Sao? Lại định mách mẹ?"
Anh bóp vai tôi.
Tai anh ửng hồng, hình như đã uống rư/ợu.
Nụ hôn th/ô b/ạo đáp xuống khóe môi, anh gi/ật cà vạt.
"Vậy anh thu lại lời vừa nói"
"Nam Tầm, anh yêu em ch*t đi được"
"Em đúng là bảo bối của đời anh"
... Ai tin?
Anh nói câu ấy với đầy h/ận ý trong giọng.
4
Em gái về nước muốn tổ chức buổi họp mặt.
Chẳng ai thấy bữa cơm này có gì vui, trừ Đoàn Dự Cảnh.
Tôi bước ra từ nhà vệ sinh, thấy Đoàn Dự Cảnh và em gái đứng trong hành lang.
Lâu lắm rồi tôi mới thấy anh cười, hóa ra anh cười đẹp thế.
"Chúc mừng, lần này được giải ở Phần Lan?"
Đoàn Dự Cảnh khoanh tay hỏi.
"Nhờ thầy Đoàn chỉ dạy thôi"
Em gái nở nụ cười ngọt ngào, chợt giả vờ ngạc nhiên:
"À... Giờ em nên gọi thầy là anh rể nhỉ?"
Đoàn Dự Cảnh cúi mắt gật nhẹ.
Thái độ lạnh nhạt như muốn nói "Ta và người phụ nữ đó không liên quan".
Tôi xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, định bước ra thì
Bị giọng nói khác c/ắt ngang.
"An Lê, con làm gì đó?"
Mẹ tôi xách túi bước ra, cau mày nhìn em gái - đứa con gái khác của bà.
"Hôm nay là sinh nhật chị con"
"Đừng có gây chuyện nghe không?"
"Đến ăn cơm cũng là nhờ mặt chị con..."
Nói xong, bà quay vào phòng VIP.
Vẻ mặt ngoan ngoãn của em gái lần đầu nứt vỡ.
Tôi thấy nó siết ch/ặt nắm đ/ấm.
Rồi đỏ hoe mắt.
5
Trên bàn tiệc, em gái không ngừng uống rư/ợu.
Đáng lẽ là bữa cơm sum họp, lại trở nên tan hoang.
Sau khi bố mẹ ly hôn, mẹ tôi luôn gh/ét em gái.
Vì em giống bố, còn tôi giống mẹ.
"Nam Tầm ăn nhiều vào"
"Con g/ầy thế này, dạo này không ăn uống tử tế à?"
"Dự Cảnh, anh phải đốc thúc con bé ăn uống đấy"
Đoàn Dự Cảnh bên cạnh khẽ gật.
Mẹ liếc anh rồi tiếp tục gắp thức ăn cho tôi.
Em gái định gắp miếng cá ngon nhất, mẹ tôi đã gắp vào bát tôi trước.
Đũa em giữa chừng ngừng lại.
Cả bữa, em không đụng đũa, chỉ uống rư/ợu.
Cuối cùng, cả phòng chỉ còn giọng mẹ tôi ân cần hỏi han tôi.
Bầu không khí kỳ quái đến lạ.
Kết thúc bữa ăn, mẹ tôi có tài xế riêng đón.
Trước khi đi, bà nắm tay tôi dặn dò, chẳng thèm nhìn em gái.
Vừa đưa mẹ lên xe, em gái im lặng bấy lâu
Bỗng nắm ch/ặt tay áo Đoàn Dự Cảnh.
Đôi mắt đỏ hoe, giọng run run:
"Anh rể... anh đưa em về được không?"
"Em... em say rồi, không đứng vững..."
6
Chúng tôi đi xe tới, đưa em về cũng tiện.
Nhưng giờ em nắm ch/ặt tay áo Đoàn Dự Cảnh không buông.
Mắt đỏ nhìn tôi.
"Chị... chị đừng đi chung xe với anh rể được không?"
...
Ý là đuổi tôi xuống xe.
Đoàn Dự Cảnh đỡ em, im lặng đứng bên.
Nhìn hai người, tôi thấy vô lực.
"Chị gọi xe đưa em về"
Tôi lấy điện thoại nói.
"Em không chịu đâu!"
"Chị, em giờ cũng nổi tiếng mà"
"Sao lại để người lạ biết địa chỉ nhà?"
Em gái dụi đầu vào tay Đoàn Dự Cảnh.
Tôi không nhịn được, định kéo em ra thì
Đoàn Dự Cảnh lên tiếng.
"Đúng là nên gọi xe"
Tôi ngạc nhiên vì câu trả lời này.
Anh không đứng về phía em gái mà về phía tôi, chuyện không tưởng.
Nhưng anh nhìn tôi nói tiếp:
"Em gọi xe về trước đi"
"Em gái em thế này không thể để tự về"
"Anh đưa nó vào viện, uống nhiều quá không biết có ảnh hưởng tay không"
Đôi tay của nghệ sĩ dương cầm quan trọng hơn mạng sống.
Chương 18
Chương 18
Chương 8 HẾT
Chương 6
Chương 8 HẾT
Chương 14 HẾT
Chương 7 HẾT
Chương 8 - HẾT
Bình luận
Bình luận Facebook