Mẹ tôi là một người đần độn. Bà được bà ngoại gả đi hơn chục lần, lần cuối cùng là gả cho bố tôi.
Bố tôi là ế vợ nổi tiếng trong vùng. Bà nội không còn cách nào khác đã bỏ ra 800 tệ để m/ua mẹ tôi về làm vợ cho bố.
Không lâu sau khi về nhà bố, mẹ tôi có kinh nguyệt. Bố vui mừng khoe khắp làng rằng mẹ tôi biết chảy m/áu, có kinh nguyệt, chắc chắn sẽ đẻ được con.
Bà nội cũng mừng lắm, ngày nào cũng cho mẹ tôi ăn một quả trứng gà, mong bà sinh được cháu trai.
Năm thứ hai về nhà bố, mẹ tôi sinh ra tôi.
1
Ban đầu dân làng đều nói từ khi mang th/ai tôi, da dẻ mẹ tôi hồng hào hẳn, chắc chắn tôi là sao phúc chiếu mệnh.
Họ còn bảo mẹ tôi nhất định sẽ sinh con trai. Bố suốt ngày nói khi con trai ra đời sẽ đi làm ăn xa, ki/ếm tiền lo vợ cho con.
Tiếc thay, tôi chào đời là một đứa con gái.
Bà nội gục xuống đất gào thét: 'Tiêu tán 800 tệ rồi! Tiếc công cho ăn bao nhiêu trứng, cuối cùng đẻ ra cái trứng cứt này!'.
2
Từ nhỏ tôi đã gh/ét mẹ. Bà lúc nào cũng nhếch nhác, đầu tóc rối bù như kẻ ăn mày.
Nhưng đi đâu bà cũng lẽo đẽo theo sau. Lũ trẻ trong làng vây quanh chúng tôi hát: 'Đứa đần dắt đứa ngốc, đần đẻ ra đần, lớn lên thành đần'.
Khi ấy tôi ngốc nghếch, tưởng rằng không có mẹ đi theo thì chúng sẽ không trêu tôi nữa.
Tôi đ/ấm vào lưng mẹ: 'Cút đi! Đừng theo tao nữa! Mày không phải mẹ tao!'.
Bà quay lại nhìn tôi, môi mấp máy, nước mắt lăn dài trên gò má đỏ ửng.
Bà chỉ biết lắp bắp gọi tên tôi: 'Yến! Yến!'.
Tôi tránh ánh mắt bà, gào lên: 'Đi đi! Đều do mày cả! Sao mày lại là mẹ tao? Tao không muốn mày làm mẹ!'.
Mẹ vẫn không đi, cầm gậy xua đuổi lũ trẻ.
Bọn chúng nổi gi/ận, nhặt đ/á đất ném vào chúng tôi: 'Con đi/ên dám đ/á/nh người! Hôm nay phải đ/á/nh cho chúng nó xin tha mới thôi!'.
Một viên đ/á trúng trán mẹ, m/áu chảy ròng ròng. Lũ trẻ sợ hãi bỏ chạy.
Mẹ ôm ch/ặt lấy tôi, miệng lẩm bẩm: 'Yến? Yến?'.
Những giọt m/áu trên trán mẹ khiến cơn gi/ận trong tôi tan biến.
3
Người ta kể khi tôi sinh ra, có đàn chim én bay lượn dưới mái hiên. Bố mẹ lười đặt tên nên gọi tôi là Lý Yến.
Ít ai gọi đúng tên tôi. Bà nội gọi tôi là 'đồ vô dụng', bố gọi tôi là 'đồ tốn tiền'.
Dân làng gọi tôi là 'thằng đần con'. Chỉ có mẹ và chị Thắng Nam - người tôi quý nhất - mới gọi tên tôi.
Chị Thắng Nam học giỏi, hiền lành, thường giúp tôi và mẹ gội đầu. Chị cho tôi quần áo cũ, dạy tôi chữ. Bà chị không ưa chúng tôi nên chị toàn lén cho đồ ăn.
Chúng tôi hay ra sông bắt cá, lên núi nướng ăn. Cá nướng vàng ruộm, thơm phức mùi muối ớt.
Chị đưa cá cho tôi, mái tóc xõa tỏa hương dầu gội. Tôi bỗng bảo: 'Giá chị là mẹ em thì tốt biết mấy!'.
Chị gi/ật mình: 'Em nói gì thế? Chị chỉ hơn em vài tuổi thôi. Mẹ em nghe được sẽ buồn lắm!'.
Buồn ư? Liệu mẹ tôi có hiểu thế nào là buồn?
Ngẩng lên, tôi thấy mẹ đứng đó. Quần ống cao, chân lấm bùn, tay nâng con cá to. Bà nhìn tôi đầy thiết tha: 'Yến! Cá! Cá của con!'.
Mẹ dùng hết sức để chiều chuộng tôi. Bà tr/ộm trứng gà cho tôi ăn, bị bà nội đ/á/nh bằng roj tre đến nứt da chảy m/áu.
Tôi khóc bảo đừng lấy trứng nữa. Bà nội t/át tôi: 'Đồ vô tích sự! Mẹ mày ăn tr/ộm trứng cho mày, ăn vào ch*t không kịp ngáp!'.
Cái t/át đó khiến người mẹ đần độn phát đi/ên. Bà ôm ch/ặt lấy tôi, gào lên như gà mẹ bảo vệ con: 'Yến! Yến!'...
Bình luận
Bình luận Facebook